Lòng ta chùng xuống, hắn lại tiếp tục nói:
"Tiểu Quả Tử và Tạ Chỉ tuy rất giống nhau nhưng giữa bọn họ không có liên quan gì. Hắn là Hầu gia cao cao tại thượng, Tiểu Quả Tử chỉ là đứa trẻ ăn mày đầu đường xó chợ."
"Sở Sở, ngươi không biết đâu, nếu không nhờ Tiểu Quả Tử, mạng của ta đã bỏ lại ở Thanh Châu rồi."
Hóa ra khi còn ở Thanh Châu, bệnh tình của nhiều người dân vẫn chưa khỏi hẳn. Sau khi xác nhận cô nương kia không phải muội muội của mình, Tề Ngọc bèn ở lại đó làm việc thiện, chữa bệnh miễn phí cho dân chúng. Nào ngờ việc phát cháo không đều dẫn đến bạo loạn, hàng ngàn người dân nổi lên.
Tề Ngọc bị kẹt giữa đám đông, bị xô đẩy ngã xuống đất, chân phải bị giẫm đạp đến mức không rút ra được.
Chính lúc ấy Tiểu Quả Tử nép mình trong góc tường, luồn qua một cái lỗ nhỏ, kéo Tề Ngọc chui vào trốn mới giữ được mạng sống.
"Nó là một đứa trẻ đáng thương. Ta thấy nó chỉ độ ba, bốn tuổi, một mình lẩn trốn không có gì ăn nên đã mang về."
Ta có chút hổ thẹn. Ta không thể cứu người giúp đời như hắn, lại còn vì một đôi mắt mà có địch ý với một đứa trẻ. Ta ấp úng, Tề Ngọc lại dịu dàng xoa đầu ta.
Sau đó hắn quay người ra sau vẫy tay:
"Bà cụ, Tiểu Quả Tử! Lại đây cùng chúng ta thả đèn đi!"
Tiểu Quả Tử nhìn chúng ta, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy sự mong đợi khao khát, lại không hề có sát khí. Ta chợt thấy đôi mắt này cũng không đến nỗi đáng ghét.
Đêm ấy, bốn người chúng ta cùng nhau thả đèn hoa đăng. Bốn chiếc đèn theo dòng nước trôi đi. Lung linh, lấp lánh, nương tựa vào nhau.
14.
Tiểu Quả Tử rất lanh lợi, nó biết ta không thích nó nên cứ tránh xa ta. Nó sợ ta chê nó ăn nhiều, đến cả rau cũng không dám gắp. Ta chỉ hận không thể quay lại ngày hôm đó, bắt mình ngậm miệng lại.
Ta muốn bù đắp, gắp thêm thức ăn vào bát nó.
Ngươi ăn đi.
Tiểu Quả Tử ngẩn người, đôi mắt bỗng sáng lên, vội vàng gật đầu, xới cơm ăn. Ta khẽ ho một tiếng, làm như vô tình nói:
"Gọi ta là thím thì già quá, sau này cứ gọi ta là Sở Sở tỷ tỷ đi."
Nó lại ngẩn người rồi nhoẻn miệng cười: Sở Sở tỷ tỷ!
Ta lại thấy nó thích A Vượng, cứ nhìn A Vượng mãi không rời. Bèn đem A Vượng về nhà.
Mắt nó sáng lên vì vui mừng:
"Sở Sở tỷ tỷ, tỷ đối với Tiểu Quả Tử thật tốt!"
Ta hơi ngượng ngùng:
"Nhà chúng ta thiếu một con chó giữ nhà, chứ không phải vì đệ..."
Tiểu Quả Tử ôm chầm lấy ta:
"Ta thích Sở Sở tỷ tỷ nhất!"
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, quả nhiên là trẻ con, dỗ dành một chút là ổn rồi kìa. Tề Ngọc thường mỉm cười nhìn ta và Tiểu Quả Tử đùa giỡn. Có lẽ vì cuộc sống êm ấm, ngay cả bà cụ cũng ít khi lú lẫn. Chỉ là ngày thường bà hay cười tủm tỉm, ra hiệu gì đó với ta.
Tiểu Quả Tử nhìn ta và bà với vẻ mặt kỳ lạ.
"Sở Sở tỷ tỷ, vì sao bà lại gọi tỷ là con gái?"
Ta ngẩn người một lúc rồi nhớ ra bà cụ rất quý ta, coi ta như con gái cũng không có gì lạ. Chỉ là ta thấy rất tò mò, một đứa trẻ như nó sao lại biết ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!