Chương 6: (Vô Đề)

9.

Ta chưa từng gặp người đàn ông nào giống như Tề Ngọc. Nghe người trong xóm kể lại, ta được Tề Ngọc cõng về. Thôn Hạnh Hoa là một thôn xóm ở ngoại ô kinh thành, đi bộ cũng mất một ngày một đêm.

Ta hôn mê năm ngày, hắn liền không biết mệt mỏi chăm sóc ta năm ngày. Vết thương roi trên lưng rất sâu, dù đã lành lại nhưng vẫn để lại sẹo. Ta không mấy để tâm, hiện giờ ta không dựa vào nhan sắc để kiếm sống, cần làn da đẹp để làm gì.

Thế nhưng hắn lại lặn lội lên mấy ngọn núi tìm thuốc thảo, không biết mệt mỏi dặn dò ta bôi thuốc.

Hắn nói thân thể là của mình, bảo ta phải biết quý trọng bản thân. Ta sống hai mươi lăm năm, chưa từng có ai bảo ta phải quý trọng bản thân. Ta chỉ biết nếu ta muốn thứ gì, thì phải dùng thân thể này để đổi lấy.

Ở Di Xuân Lâu, ta muốn sống tốt nên cái gì cũng cố gắng làm tốt nhất thì Tần ma ma mới cung phụng, chiều chuộng ta.

Ở Hầu phủ, ta muốn sống sót nên ta khúm núm hầu hạ Tạ Chỉ, khi hắn vui vẻ thì ban thưởng cho ta vài thứ đồ chơi. Khi hắn không vui thì lạnh nhạt với ta, khiến ta lo lắng như ngồi trên đống lửa.

Tần ma ma coi thân thể ta như cây hái ra tiền.

Tạ Chỉ càng coi ta như món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng.

Còn Tề Ngọc. Sao có thể có người đàn ông chỉ gặp mặt một lần đã đối xử tốt với người khác như vậy chứ. Ta không tin trên đời này thật sự có người tốt như vậy. Hắn rốt cuộc muốn có được thứ gì từ ta? Hắn nhất định có mục đích gì đó.

Hắn muốn lợi dụng ta để tìm muội muội của hắn, nhưng ta đã đưa danh sách cho hắn rồi. Tại sao hắn vẫn chưa lộ ra sơ hở? Ta nghĩ mãi, cuối cùng cũng đưa ra kết luận. Hắn nhất định là thấy ta có chút nhan sắc nên nảy sinh tà niệm.

Nhưng... có lẽ không phải vậy. Ta nhìn về phía xa xăm, trầm ngâm.

Tề Ngọc đang tươi cười giúp cụ bà sửa sang lại y phục dính đầy bùn đất. Dung mạo của cụ bà bị hủy hoại, còn có chút ngây ngô, hắn và bà chỉ là người xa lạ gặp gỡ mà hắn cũng kiên nhẫn như vậy.

Còn có ông chú trong làng bị què, không có tiền chữa bệnh, hắn vẫn ngày ngày đến thăm. Hắn còn cực kỳ thương trẻ con, hễ nghe nhà ai trong làng có con nhỏ đau ốm, dù đêm hôm khuya khoắt cũng phải lặn lội đến thăm bệnh.

Ngay cả con chó hoang ở đầu làng tên A Vượng, hắn cũng không quên, ngày nào cũng mang xương cho nó.

Ta thầm nghĩ, hắn chẳng lẽ đúng là Bồ Tát sống hay sao?

Vậy nên, trước mắt ta có thể tạm thời ở lại đây.

10

Tề Ngọc rất sốt ruột, ngày nào cũng cầm danh sách ta viết đi vào trong thành.

Ra vào Di Xuân Lâu, thứ cần nhất chính là bạc. Thế nhưng hắn chữa bệnh cho người nghèo, nhiều lắm cũng chỉ lấy vài đồng, có khi còn không lấy tiền.

Hắn nói:

"Người nghèo sống đã khó khăn lắm rồi, nào dám bỏ tiền ra mà chữa bệnh, đau ít bệnh nhẹ đều cố gắng chịu đựng, với họ là tính mạng, với ta chỉ là việc nhỏ."

Ta cười hắn ngốc ghếch, ngay cả tiền thuốc cũng bù lỗ, đến bao giờ mới gom đủ bạc để đi tìm muội muội.

Hắn lại nói:

"Không sao, ta từng cứu Vương đại ca ở kinh thành, huynh ấy nói có cách giúp ta tìm muội muội."

Cách gì chứ, chỉ là lừa gạt kẻ ngốc như hắn, vài ngày lại dụ hắn ra lầu xanh tiêu tiền thôi. Ta thấy hắn thật quá ngốc, nhưng dù sao hắn cũng cứu ta một mạng, ta liền tốt bụng nhắc nhở hắn.

"Ngốc ạ, Vương Thanh đó xuất thân hạ cửu lưu, nghĩ đủ mọi cách moi tiền của ngươi, ngươi còn cảm ơn hắn!"

Hắn vội vàng xua tay:

"Sở Sở cô nương, không phải đâu, Vương đại ca không phải người như vậy."

Ta nhướng mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!