Chương 3: (Vô Đề)

5.

Những ngày ở Hầu phủ coi như thuận buồm xuôi gió. Nhưng hôm đó, khi ta đang ở ngoài lựa chọn trang sức lại bị một tiểu thư mặt hoa da phấn tát một cái thẳng vào mặt. Mấy năm nay ta đi theo Tạ Chỉ, cũng nhiễm phải vài phần tính khí của hắn. Tự nhiên không phải kẻ chịu thiệt.

Đang định đánh trả, lại nghe thấy mấy chữ

"Định Viễn Hầu Tạ Chỉ", tiểu thư tướng phủ, đính thân.

Ta sững người:

"Ngươi nói gì, nói lại lần nữa?"

Tiểu thư kia càng đắc ý, giễu cợt nói:

"Ta nói ta là đích nữ của tướng phủ, tên là Tô Tầm Nguyệt, không bao lâu nữa sẽ thành hôn với Định Viễn Hầu Tạ Chỉ. Đồ hồ ly tinh ti tiện, không biết xấu hổ… còn không mau cút khỏi Hầu phủ, chẳng lẽ còn muốn Tạ ca ca đuổi ngươi đi sao!"

Mắt ta sáng lên:

"Hắn muốn thành hôn? Thật sự muốn đuổi ta đi?"

Sau khi được Tô Tầm Nguyệt khẳng định lại lần nữa, ta vứt trang sức xuống rồi hớn hở chạy về nhà. Tô Tầm Nguyệt nhìn bóng lưng ta, cau mày, bực bội nói:

"Nàng ta chắc là điên rồi, sao lại trông vui vẻ như vậy?"

Về phủ, ta mới đè nén được trái tim đang kích động. Hắn đã muốn thành hôn với tiểu thư tướng phủ, vậy ta có thể rời đi rồi phải không?

Ta nghe nói tướng gia rất thương con gái, ông ta chắc chắn sẽ không để con gái mình chịu uất ức. Như vậy, Tạ Chỉ sẽ không thể dung túng ta ở lại Hầu phủ được nữa.

Năm năm nay, ta hầu hạ hắn cũng coi như tận tâm tận lực, hắn hẳn là sẽ bằng lòng để ta đi. Những thứ quý giá kia ta cũng không cần, chỉ cần chút tiền phòng thân là được. Sau này ta sẽ làm một nông phụ, hoặc là đi khắp nơi xem xem, xem ta còn có thể làm gì.

Chỉ là không cần phải sống dưới ánh mắt của người khác nữa là đã thấy tốt quá rồi.

Càng nghĩ càng vui vẻ, thấy trời còn sớm, ta liền một mình đến phòng bếp nhỏ. Muốn làm chút rượu ngon món ngon, chờ Tạ Chỉ về ăn uống no say.

Ta cũng dễ bề xin một ân điển.

6.

Đêm xuống, Tạ Chỉ đạp ánh trăng trở về.

Từ xa ta đã nhìn thấy hắn, mỉm cười vẫy tay, ân cần hầu hạ hắn ngồi xuống. Mắt hắn đen nhánh, ánh mắt rơi trên mặt ta, vô tình nhíu mày. Ta thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, liền càng thêm cẩn thận ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho hắn.

Muốn hắn vui vẻ một chút, lời nói cũng nhiều hơn trước.

"Hầu gia, hôm nay các món ăn đều là do ta tự tay làm, ngài nếm thử đi."

"Món này cũng vậy, đậu phụ là ta tự tay xay…"

"Hầu gia, rượu này ủ từ mấy tháng trước, hôm nay đào lên nếm thử thấy vừa ngon..."

Quả nhiên, lông mày hắn giãn ra đôi chút, nhìn kỹ thì thấy khóe môi còn khẽ nhếch lên.

Chốc lát sau, hắn ăn uống no say. Lại hiếm khi nắm lấy tay ta mà vuốt ve. Thấy hắn xem chừng tâm trạng đã tốt hơn nhiều, ta bèn ngập ngừng mở lời.

"Hầu gia... Sở Sở nghe nói, nghe nói Hầu gia sắp định thân với tiểu thư tướng phủ..."

Ánh mắt phượng của hắn hơi nheo lại, bàn tay nắm tay ta siết chặt hơn, tay còn lại lại vuốt ve gò má ta.

Ngươi không cần...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!