Ta nói xong thì nhíu chặt mày, kể cho bọn họ nghe về chuyện của Ảnh Vệ.
Vẻ mặt của Vương Thanh cũng vô cùng nặng nề:
"Mấy hôm trước định truyền tin cho cô nương, nhưng lại bất cẩn giao thủ với ảnh vệ."
"Hình dạng bọn chúng kỳ dị, chiêu thức tàn độc không nói, giao đấu chỉ công không thủ, không sợ chết không sợ đau, trông như rối gỗ, đã giao thủ thì chỉ có một sống một còn."
An Hạ nghe xong cũng nhíu mày:
"Khi ta ở phương Bắc, từng nghe nói có kỳ nhân, có thể khống chế người khác. Nói là khống chế người, thực ra là công tâm."
"Những ảnh vệ đó từ khi sinh ra đã được huấn luyện và giám sát riêng biệt, sinh ra là để giết người, vô cùng tàn nhẫn."
"Chỉ là không biết Tạ Chỉ làm thế nào có được những ảnh vệ này, lại khiến chúng nghe lệnh hắn đến thế."
"Có chúng bảo vệ, e rằng đến lúc đó sẽ không dễ dàng..."
Việc này thật nan giải. Nhưng có thứ độc ác như vậy đúng là rất hợp với tính cách của Tạ Chỉ.
Ta im lặng một lúc rồi hỏi:
"Tướng quốc đại nhân thì sao?"
"Rất thuận lợi, ông ta vốn đã có hiềm khích với Tạ Chỉ. Giờ lại biết kẻ giả mạo trong Hầu phủ đã giết con gái ruột của mình nên đã quyết định đứng về phía chúng ta."
Ta lại nhìn An Hạ:
"Tuệ tần thì sao? Con trai bà ta... bà ta có chịu từ bỏ không, còn Thái úy phía sau bà ta có nguyện ý giúp chúng ta không?"
An Hạ gật đầu:
"Bà ta muốn chúng ta đảm bảo giữ mạng cho con trai bà ta, sau này làm một Vương gia tiêu dao là được."
"Về phía Thái úy, Tạ Chỉ gây thù chuốc oán khắp nơi, trước đây từng giết cháu trai của Thái úy, chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn."
Như vậy, chỉ còn chuyện ảnh vệ là chưa chắc chắn.
Ta mím môi, định lên tiếng nhưng An Hạ đã nhìn ra tâm tư của ta.
"Cô nương ngàn vạn lần đừng hành động một mình. Ảnh Vệ thật sự rất nguy hiểm, nếu bị Tạ Chỉ phát hiện, đánh rắn động cỏ thì không hay."
"Hiện tại chúng ta đã nắm chắc phần thắng, cho dù không trừ khử được Ảnh Vệ, Tạ Chỉ cũng đã là vật nằm gọn trong tay chúng ta rồi."
Ta gật đầu:
"An tướng quân nói vậy, ta cũng thấy yên tâm."
Trở về phủ Hầu, ta vẫn như thường ngày, chỉ chờ Tạ Chỉ khởi sự.
Mười ngày sau, đêm đó trăng sao thưa thớt. Trong cung truyền đến tin Hoàng thượng bệnh nặng. Ảnh Vệ lượn lờ khắp Hầu phủ, ta bưng một bát chè trôi nước đứng ngoài thư phòng của Tạ Chỉ. Sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Bởi vì ta nhìn thấy rõ ràng một Ảnh Vệ toàn thân đầy máu nhưng hắn vẫn vững vàng đứng đó. Vậy mà hắn lại không chết. Nhưng nếu những Ảnh Vệ đó không thể chết được, cho dù An Hạ có mười vạn đại quân cũng không địch nổi ngàn Ảnh Vệ của Tạ Chỉ.
Vậy đêm nay...
Tạ Chỉ mở cửa thấy ta, cũng không giấu giếm.
Ánh mắt hắn lóe lên tia máu yêu dị:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!