Chương 17: (Vô Đề)

Tô Tầm Nguyệt mặt mày tái mét chỉ vào ta:

"Ngươi dám... giết nha hoàn của ta!"

Phải, không giết được Tô Tầm Nguyệt, ta liền giết người bên cạnh nàng ta. Ta chính là nghĩ như vậy.

Tạ Chỉ hoàn toàn không quan tâm:

"Chỉ là một nha hoàn, bổn hầu cho ngươi mười người khác là được."

Ta đoán không sai, nha hoàn thấp hèn, Tạ Chỉ nào có để tâm đến mạng sống của kẻ dưới, sao có thể vì một nha hoàn mà trách tội ta, người được hắn sủng ái. Chỉ trách nha hoàn của nàng ta không phải là nàng ta, không có số mệnh tốt như vậy.

Tô Tầm Nguyệt nào cam chịu, chỉ gào lên:

"Hầu gia! Nàng là người theo hầu ta từ nhỏ, ta muốn tiện nhân này phải đền mạng!"

Ta khẽ nhếch môi, thật nực cười, nếu giết người phải đền mạng thì mạng của nàng ta sao đủ đền tội.

Chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống:

"Hầu gia! Ngài xem, phu nhân đứng ở trước mặt ngài mà cứ một câu tiện nhân hai câu tiện nhân, nha hoàn của nàng ta càng không biết trên dưới. Sở Sở là trắc phu nhân của Hầu phủ, chẳng lẽ ngay cả một nha hoàn nhỏ nhoi cũng không được xử lý sao!"

Tạ Chỉ nhướng mày, giọng điệu lười biếng: Sở Sở nói đúng.

Tô Tầm Nguyệt tức giận, chỉ vào ta bảo ta cứ chờ xem. Có câu nói này của nàng ta thật tốt, vu oan giá họa chẳng phải dễ như trở bàn tay sao. Nàng ta, Tô Tầm Nguyệt, chẳng phải rất giỏi tính kế người khác sao? Bây giờ cũng nếm thử mùi vị bị người khác tính kế xem sao.

Ta cố ý đến chỗ Tô Tầm Nguyệt làm hòa, nhân tiện uống trà trong viện của nàng ta. Giả vờ tìm cớ rời đi rồi lại loạng choạng ngã vào phòng trong viện của nàng ta.

Trong phòng có đàn ông, có mê hương.

Ta ý loạn tình mê, hắn dục hỏa đốt người. Tiểu Quả Tử dẫn Tạ Chỉ xông vào thật đúng lúc. Ta được Tạ Chỉ ôm trong lòng nhưng vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ ngập trời của hắn.

Ta tựa vào lòng hắn, vô tình để lộ bờ vai trắng nõn bị cào xước đỏ ửng.

"Hầu gia, thiếp bị trúng thuốc."

Quả nhiên, hơi thở hắn bỗng dưng ngưng lại, một cước đá văng Tô Tầm Nguyệt, khiến miệng nàng ta đầy máu tươi.

Ánh mắt ta tràn ngập đắc ý nhưng giọng nói lại vô cùng uất ức:

"Tô tỷ tỷ, chẳng qua ta chỉ muốn hòa hảo với tỷ, sao tỷ lại có thể hủy hoại trong sạch của ta! Hầu gia... nếu người đến muộn một bước, Sở Sở sẽ lấy cái chết để chứng minh trong sạch."

Hắn vốn hiểu rõ thủ đoạn bẩn thỉu của nữ nhân chốn hậu viện, cũng biết rõ tính cách có thù tất báo của Tô Tầm Nguyệt.

Việc nàng ta hãm hại ta, Tạ Chỉ tin tưởng không hề nghi ngờ.

26.

Chỉ một lần này, ta đã nắm được cơ hội. Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ, ngày đó rõ ràng ta muốn chết, vậy mà lại có thể từ quỷ môn quan trở về để đòi nợ nàng ta. Xưa kia là kỹ nữ ti tiện, giờ lại có thể lật mình đạp nàng ta dưới chân.

Ta lay chuyển thế lực của Tô Tâm Nguyệt trong phủ, đánh cho nàng ta không thể ngóc đầu lên được. Thân phận địa vị mà nàng ta luôn kiêu ngạo, ta nắm gọn trong tay. Ta cướp đoạt tất cả của nàng ta, cười nhìn nàng ta bị người đời khinh rẻ, thân tàn ma dại.

Ta hành hạ nàng ta đến chết đi sống lại, hận không thể lóc xương lột da, ăn tươi nuốt sống nàng ta.

Nhưng ta không thể giết nàng ta, đây là sự nhượng bộ của Tạ Chỉ dành cho ta. Hắn kiêng dè thế lực của Tướng quốc, cũng e ngại thân phận đích nữ Tướng phủ của nàng ta. Tuy hắn sủng ái ta nhưng nếu đụng chạm đến quyền thế, địa vị và thân phận thì sự sủng ái ấy lập tức bị xếp xuống hàng thứ yếu.

Giả như một ngày nào đó, Tô Tầm Nguyệt dựa vào thế lực của cha mình mà lật ngược tình thế, muốn giết ta, liệu hắn có do dự dù chỉ nửa phần? Dù ta có leo lên cao đến đâu, sống chết ra sao vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của hắn.

Dù ta đã trở thành sủng thiếp của hắn, nhưng vẫn không thể đòi lại công bằng cho Tử Yên, cho chính mình, cho bà cụ câm và những nữ tử bị bắt cóc khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!