Chương 16: (Vô Đề)

Hắn cạy miệng ta, ép ta uống thuốc. Nhưng thuốc vừa vào đến cổ họng lại bị ta nôn ra hết. Hắn tức giận, dường như sợ ta thật sự sẽ chết.

"Sở Sở! Mạng của Tiểu Quả Tử nằm trong tay nàng! Nàng mà chết, nó cũng không sống nổi!"

Hắn luôn thích dùng cách này để uy hiếp ta, nhưng ta sống không nổi nữa rồi. Cơ thể ta không nghe lời nữa rồi. Ta có lỗi với Tiểu Quả Tử, tự cho mình là thông minh, lại kéo nó xuống vực sâu này. Kiếp sau, sẽ trả lại cho thằng bé một mạng.

Ta nhớ Tề Ngọc, lúc ta chết hắn có đến đón ta không? Mí mắt nặng trĩu không mở nổi, lại có người vỗ vỗ vào mặt ta. Nghe thấy một tiếng cười lạnh, ta cố gắng hé mắt. Hóa ra là Tô Tầm Nguyệt.

Ta chỉ cảm thấy thật xui xẻo, trước khi chết còn phải nhìn thấy bản mặt của nàng ta. Nàng ta dường như đến xem ta chết chưa, lại dường như đến tìm sự an tâm cho chính mình.

Tự mình nói với ta rất nhiều lời, nàng ta trách Tề Ngọc đến tìm nàng ta, trách ta uy hiếp nàng ta.

"Đều là do các ngươi tự chuốc lấy, hắn chết rồi, cũng đều tại ngươi!"

"Nói là vì tốt cho ta, tại sao lại phải hủy hoại tất cả những gì ta có?"

Ta mở to mắt, nhìn nàng ta với vẻ chế giễu.

"Bởi vì... những thứ ngươi có... là của người khác..."

Nàng ta lại giơ tay tát ta một cái:

"Tiện nhân! Đó vốn là của ta!"

"Đó là thân phận và địa vị mà ta phải vất vả lắm mới có được! Đã bày ra trước mặt ta, tại sao ta không thể tranh giành!"

Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

"Lũ kỹ nữ các ngươi, quả nhiên đều là tiện mệnh!"

"Xưa kia, ta cũng từng giết một kỹ nữ, nàng ta… chính là vị tiểu thư thật sự đã đổi thân phận với ta."

"Số phận nàng ta thật đáng thương, vốn được chọn làm con nuôi, cuối cùng lại bị bán vào Di Xuân Lâu. Không ngờ nàng ta lại cứng cỏi đến vậy, không chịu cam chịu số phận, còn vọng tưởng có thể trốn chạy…"

"Hừ, suýt chút nữa thì nàng ta đã chạy thoát, chỉ là… bị ta bắt gặp, rồi ta lại đưa nàng ta trở về!"

"Nghe nói nàng ta bị lăng nhục đến chết… hình như tên là…"

Hình như là Tử Yên…

Ta bỗng trợn trừng mắt, ngực phập phồng, ho ra một ngụm máu.

Tử Yên… Tử Yên…

Ta muốn đưa tay bắt lấy nàng nhưng khuôn mặt nàng lại dần trở nên mơ hồ. Chỉ có âm thanh bên tai rõ ràng vô cùng.

"Đợi ngươi chết rồi, trên đời này sẽ không còn ai biết bí mật của ta nữa."

25.

Ta mơ một giấc mơ rất dài, Tử Yên trong mơ dịu dàng vô cùng.

"Sở Sở, muội còn nhỏ, cái gì cũng không biết, ta đưa muội đi nhé?"

"Sở Sở, đợi ta trốn ra ngoài rồi, sẽ đi báo quan! Để quan phủ bắt hết bọn chúng!"

Nhưng nàng ấy lại bị Tần ma ma bắt về. Sao nàng ấy lại bị bắt về được, rõ ràng ta đã chỉ hướng ngược lại mà.

Tại sao… tại sao…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!