Chương 15: (Vô Đề)

23.

Xung quanh rất yên tĩnh. Mặt mày ta tái mét, che chắn Tề Ngọc và Tiểu Quả Tử phía sau, coi như đã sẵn sàng đi vào chỗ chết.

"Ngươi muốn giết thì cứ giết ta…"

Mắt Tạ Chỉ đỏ ngầu, như nghe được chuyện cười lớn trong thiên hạ.

"Sở Sở, bản hầu đã diễn trò cùng nàng lâu như vậy, sao nỡ giết nàng đây?"

Ta ngây người nhìn hắn: Ngươi nói cái gì…

Tạ Chỉ cúi đầu nhìn ta:

"Nàng không muốn nhìn thấy Ức Liễu, bản hầu liền giết nàng ta. Nàng mang về một đứa con hoang muốn ta nhận, bản hầu nhận thì đã sao."

"Nàng muốn ta sủng ái, vậy bản Hầu sẽ bù đắp cho nàng những năm tháng đã mất. Thế nhưng sao nàng lại không nghe lời ta chứ…"

Đầu óc ta ong ong, thì ra ngay từ đầu hắn đã biết tất cả, lại cứ để mặc ta diễn trò. Giống như mèo vờn chuột, trêu đùa đến khi chán chường rồi mới giáng xuống đòn chí mạng. Ta cứ tưởng mình thông minh, nào ngờ lại vô cùng ngu xuẩn.

Bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay mà vẫn đắc ý, cứ ngỡ mình có thể trốn thoát khỏi nơi này.

Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Chỉ thoáng hiện sát ý.

"Người đâu, giết chúng!"

Ta loạng choạng muốn tiến lên nhưng thân thể lại bị người ta ghì chặt.

Tiếng roi vun vút, mùi máu tanh nồng nặc, Tề Ngọc che chở Tiểu Quả Tử dưới thân, máu tươi đầm đìa trên lưng. Máu đỏ như thủy triều tràn vào mắt ta, ta nhớ tới Tử Yên năm xưa ngã xuống vũng máu, nhớ tới Bích Hà bị đánh chết...

Hắn là ác quỷ... hắn sẽ giết chết bọn họ...

Ta bò đến chân Tạ Chỉ, níu lấy vạt áo hắn:

"Hầu gia... Hầu gia, Sở Sở biết sai rồi, Sở Sở không chạy trốn nữa…"

"Hầu gia! Xin người... xin người tha cho họ…"

"Người muốn Sở Sở nghe lời, Sở Sở sẽ nghe lời..."

Tạ Chỉ cúi đầu nhìn ta, nở nụ cười yêu mị.

"Sở Sở, cầu xin người ta không phải như vậy."

Ta ngẩn người, quay đầu nhìn Tề Ngọc đang thoi thóp dưới đất. Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy van xin, hắn cầu xin ta đừng như vậy, đừng cúi đầu trước kẻ đó.

Ta nhớ lại lần đầu gặp hắn, hắn nói với ta:

"Sở Sở, thân thể là của mình, muôn ngàn lần phải biết quý trọng bản thân."

Lại nhớ hắn từng nói:

"Sở Sở, đợi ta tìm được muội muội, sẽ giúp ngươi tìm người thân."

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không chút do dự. Ta đứng dậy, vòng tay ôm cổ Tạ Chỉ, chậm rãi cởi y phục nhưng tay lại bị Tạ Chỉ nắm chặt, gương mặt hắn vô cùng dữ tợn.

"Ngươi! Vì hắn mà làm đến mức này!"

Thân thể run rẩy, mặt mày tái nhợt, ta cố gắng cười nịnh nọt hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!