Chương 13: (Vô Đề)

Ta khẽ nheo mắt, tinh mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Ta ghé sát tai nàng ta, nói nhỏ:

"Vị trí thiếp thất? Ngươi có biết xưa kia hắn hứa cho ta làm trắc thất, là ta không cần thôi."

"Bây giờ… ta đã trở lại, người nên cút chính là ngươi."

Nàng ta đúng là không chịu được kích động, tức giận giơ tay tát ta một cái. Móng tay sắc nhọn để lại vết xước sâu trên mặt ta.

Sở Sở!

Mắt Tạ Chỉ đỏ ngầu như muốn thẳng tay bóp nát tay Ức Liễu.

"Ai cho phép ngươi động vào nàng!"

20.

Đáy mắt ta thoáng hiện lên vẻ chế giễu nhưng trên mặt lại tỏ ra đáng thương vô cùng, hai mắt ngấn lệ, ta nói: Hầu gia…

Ức Liễu dường như không dám tin, mắt sưng đỏ lên.

"Hầu gia! Ngài làm thiếp đau!"

Ta cố nén nước mắt, giọng nghẹn ngào.

"Ba năm không gặp, Hầu gia… Hầu gia gầy đi rồi."

"Hầu gia còn nhớ năm ấy hoa quế thơm ngát, ta cùng Hầu gia ước hẹn năm nào cũng tự tay làm bánh hoa quế cho Hầu gia không? Giờ đây Sở Sở làm bánh hoa quế đã rất ngon, chỉ là bên cạnh thiếu một người."

Sắc mặt hắn chợt động, môi mỏng khẽ mở:

"Sở Sở... nàng vẫn còn nhớ sao..."

Sở thích của Tạ Chỉ cực kỳ phức tạp. Ta hầu hạ bên cạnh hắn nhiều năm, đâu chỉ dựa vào nhan sắc. Hắn thích nữ nhân nghe lời nhưng lại không thích quá ngoan ngoãn. Hắn thích ta thỉnh thoảng làm nũng, nhưng lại không thích ta lúc nào cũng làm nũng.

Hắn thích có người thật lòng động tâm vì hắn chứ không phải chỉ là hoan lạc nơi giường chiếu.

Ánh mắt ta hiện lên vẻ kích động:

"Sao có thể quên được. Hầu gia không biết đấy thôi, mỗi khi trời mưa như thế này, ta đều cầm ô mong Hầu gia xuất hiện, hôm nay, cuối cùng cũng gặp được Hầu gia..."

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dần dần u ám.

Nàng...

Ta lấy khăn lau nước mắt:

"Ta biết Hầu gia nhất định muốn hỏi, ngày đó tại sao ta... tại sao thà chết cũng phải rời khỏi Hầu gia..."

Ta nghiêng đầu dắt tiểu Quả Tử tiến lên, ba phần dịu dàng bảy phần kìm nén.

Lý do chính là đây.

Tiểu Quả Tử nở nụ cười tươi, ngọt ngào gọi:

Cha!

Sắc mặt Tạ Chỉ đủ để mở cả tiệm nhuộm. Không chỉ Tạ Ch mà đám người hầu xung quanh, ai nấy đều trợn tròn mắt. Ngón tay Tạ Chỉ run rẩy, dường như không dám tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!