18.
Vì dung mạo của Ức Liễu, chúng ta tạm hoãn lại kế hoạch. Vương Thanh nhân cơ hội này phái người đi tìm hiểu tính tình của Ức Liễu. Kết luận lại là: Thiếp thất đó không đáng tin cậy lắm. Tham lam, nhát gan, thích tranh giành tình cảm, không có đầu óc.
Thấy ngày tháng cứ trôi qua mà vẫn chưa có tiến triển, lòng ta thật sự bất an. Ta đóng cửa, ở lì trong phòng suốt một đêm, suy nghĩ miên man.
Thực ra lần đầu nhìn thấy dung mạo của Ức Liễu, ngoài kinh ngạc, hỗn loạn, chán ghét, ta còn cảm thấy có chút may mắn. Ta không hiểu vì sao Tạ Chỉ lại tìm một người phụ nữ giống ta đến vậy. Nhưng ta cũng phần nào hiểu được, hắn ta ắt hẳn là thích khuôn mặt này.
Điều này rất tốt, nghĩa là ta có thêm một lợi thế để cứu Tề Ngọc. So với người phụ nữ kia, ta càng muốn đặt cược vào chính mình.
Khi ra ngoài, ta đã trang điểm chỉnh tề.
"Tuyệt đối không được!"
Vương Thanh kịch liệt phản đối:
"Nếu ân công được cứu ra, biết được chuyện này, nhất định sẽ trách tội ta… Không được!"
Ta nhìn hắn, ánh mắt trầm xuống:
"Nhưng đây là cách nhanh nhất. Tề Ngọc không đợi được, ta cũng không đợi được."
"Nếu đặt hết hy vọng vào người phụ nữ đó, nếu nàng ta có chút sơ suất… chúng ta không có thời gian làm lại từ đầu."
Vương Thanh cau mày:
"Nhưng… cô nương như vậy chẳng khác nào liều mình…"
Ta làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái:
"Cũng không hẳn là liều mình, Vương đại ca không biết, trước kia ta từng hầu hạ bên cạnh Tạ Chỉ, rất được hắn sủng ái."
"Hơn nữa, Vương đại ca nhìn dung mạo của thiếp thất kia cũng có thể đoán ra, ta ở trong lòng Tạ Chỉ cũng có chút phân lượng. Vì vậy, chỉ có ta đi mới có mười phần thắng cứu được Tề Ngọc."
Hắn dường như còn muốn nói gì đó nhưng ta đã ngắt lời.
"Vương đại ca, ta đã quyết định rồi."
"Hơn nữa, lần này Tiểu Quả Tử cũng đi cùng ta."
Khi ta nói ra câu này, Vương Thanh có chút kinh ngạc:
"Tiểu Quả Tử cũng đi cùng sao?"
Ta gật đầu, đã đi thì phải có phần nắm chắc.
"Vương đại ca nhìn Tiểu Quả Tử xem, nhất là đôi mắt này, có giống Tạ Chỉ không?"
"Nếu ta nói nó là con trai của Tạ Chỉ, Vương đại ca có tin không?"
Vương Thanh lập tức hiểu ý ta: Cô nương muốn…
"Tạ Chỉ tuy tàn nhẫn nhưng lại rất bênh vực người thân."
"Tô Tầm Nguyệt dám mạo danh tiểu thư thực sự, tại sao Sở Sở ta lại không thể học nàng ta, lấy giả làm thật, để Tiểu Quả Tử nhận hắn làm cha? Để hắn biết ba năm ta biến mất là vì nhẫn nhục sinh con cho hắn. Hắn áy náy với ta một phần, vậy thì có thêm một phần hy vọng cứu Tề Ngọc ra ngoài."
"Tiểu Quả Tử dáng người nhỏ gầy, nói nó ba tuổi cũng có người tin, hơn nữa đầu óc nó cũng lanh lợi. Đến lúc đó, một người đánh lạc hướng, một người tìm Tề Ngọc, Vương đại ca ở bên ngoài phối hợp với chúng ta."
Ta dừng lại một chút:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!