15.
Năm mới vừa qua, Tề Ngọc lại tất tả nhờ người đi tìm muội muội. Hắn sợ muội muội cũng đang ở nơi nào đó chịu khổ. Hắn không còn mong cầu gì khác, chỉ mong muội muội còn sống là tốt rồi. Hắn làm nhiều việc thiện, trời cao ắt sẽ phù hộ.
Tháng hai, tin tốt đã đến.
Tề Ngọc hào hứng kể với ta, nói cô nương kia bằng tuổi với muội muội của hắn. Dung mạo cũng rất giống người mẹ đã khuất của hắn, ngay cả nốt ruồi sau tai cũng trùng khớp. Còn nói muội muội hắn không hề chịu khổ, nhìn dáng vẻ giống như tiểu thư khuê các của nhà quan lại.
Chỉ có lai lịch thân thế hơi khác, nhưng theo lời của tên buôn người năm xưa, cô nương kia đúng là đã qua tay hắn. Tề Ngọc rất vui, nghĩ rằng muội muội mình có phúc, chắc là được nhà nào đó tốt bụng nhận nuôi.
Chỉ là lúc đầu đến tìm, muội muội hắn bị làm cho kinh hãi, nhất thời chưa chịu gặp hắn. Tề Ngọc lại nói, nếu muội muội không muốn nhận hắn thì thôi. Bản thân hắn không có gì, muội muội ở nhà người ta chắc chắn sẽ sống tốt hơn, biết muội muội sống tốt là hắn mãn nguyện rồi.
Nhưng về sau, cô nương kia lại gửi thư đến.
Thư viết kể nhiều chuyện thú vị thuở nhỏ của họ, viết cả nỗi nhớ cha mẹ, nhớ thương huynh trưởng cùng những khổ cực nàng phải chịu đựng khi sống một mình nơi đất khách quê người.
Ta nhìn thấy vành mắt Tề Ngọc đỏ hoe, nói năng lộn xộn kể lại chuyện cũ với muội muội, mới tin chắc cô nương này chính là muội muội hắn, trong lòng cũng thật sự vui mừng cho họ. Cuối thư, nàng mời Tề Ngọc chiều tối đến tửu lâu lớn nhất kinh thành tên Phiêu Hương Lâu để gặp mặt.
Tề Ngọc lập tức muốn đi ngay, ta giữ hắn lại, lấy từ trong tủ ra bộ y phục mới mua cho hắn dịp Tết để hắn thay. Tề Ngọc ngượng ngùng nhìn ta cười ngây ngô, Tiểu Quả Tử đúng là trẻ con, cũng đòi đi theo.
Ta thấy Tề Ngọc có vẻ khó xử, lại không nỡ làm Tiểu Quả Tử mất hứng.
"Vậy ngươi mua cho thằng bé một cây kẹo hồ lô, để nó cùng A Ngưu ở ngoài đợi ngươi. Đợi ngươi nói chuyện với muội muội xong thì dẫn nó về cùng."
Hắn gật đầu, thấy cũng được, dắt Tiểu Quả Tử ra cửa. Thấy ta đứng ở cửa không vào, hắn nhíu mày.
"Trời tối trở lạnh, đêm nay Sở Sở đừng chờ chúng ta nữa. Đợi ta gặp muội muội xong sẽ về ngay."
Ta gật đầu, vẫy tay bảo hắn đi nhanh, đừng để muội muội đợi lâu. Đến tối, vốn đã hứa với hắn sẽ không đợi nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Đứng dậy nhìn ra cửa hết lần này đến lần khác, vất vả lắm mới đợi được trời sáng.
Thật sự không nhịn được nữa, bèn cùng bà cụ dắt A Vượng ra đầu làng trông ngóng. Từ sáng đợi đến trưa cũng chẳng thấy bóng dáng ai. Lòng nóng như lửa đốt, lại tự an ủi mình, chắc là huynh muội họ có nhiều chuyện muốn nói nên mới chậm trễ.
Đợi đến khi trời tối mịt, cuối cùng cũng thấy xe bò của A Ngưu trở về. Nhưng trên xe lại trống không.
Ta loạng choạng bước tới:
"A Ngưu, sao chỉ có mình ngươi về? Tề Ngọc đâu, Tiểu Quả Tử đâu?"
Mắt A Ngưu đỏ ngầu:
"Sở Sở cô nương, Tiểu Quả Tử có tự mình về đây không?"
Ta lảo đảo, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ngươi nói gì vậy, nó đi cùng ngươi mà, sao phải tự mình về!"
Hai vai A Ngưu run run:
"Sở Sở cô nương, xin lỗi, ta để lạc mất Tiểu Quả Tử rồi…"
Mặt ta trắng bệch:
"Sao lại… Tề Ngọc, Tề Ngọc sẽ không để lạc mất Tiểu Quả Tử… Tề Ngọc đâu?"
Trên gương mặt A Ngưu lộ vẻ chột dạ:
"Tối qua Tề Ngọc say rượu, chủ nhà đó bảo ta về trước, nói mấy hôm nữa sẽ phái xe ngựa đưa hắn về. Nhưng ta mới phát hiện không thấy Tiểu Quả Tử đâu… Ta xin lỗi…"
"Không đúng… Tề Ngọc tuyệt đối không để mình say rượu, cũng tuyệt đối không để lạc Tiểu Quả Tử, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!