Chương 1: (Vô Đề)

Vào năm thứ năm làm ấm giường cho Vĩnh Ninh Hầu. Trước khi chính thê vào cửa, ta cầu xin hắn thả ta ra khỏi phủ.

Hắn chắc chắn rằng ta sẽ không rời đi, lập tức chỉ vào một tên ăn mày bẩn thỉu bắt ta chọn một trong hai.

"Không muốn theo bổn hầu, vậy thì theo hắn đi."

Thấy sắc mặt ta trắng bệch, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

"Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bổn hầu... sẽ cho ngươi ở lại."

Ta chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt hắn.

"Tạ ơn Hầu gia ban ân."

1

Ta tên là Sở Sở. Vốn là kỹ nữ ở Di Xuân Lâu. Năm mười sáu tuổi bị Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ mua về, bước vào Hầu phủ kể từ khi ấy.

Dung mạo của Tạ Chỉ cực kỳ tuấn tú.

Lông mày như mực vẽ, da trắng như bạch ngọc, lạnh lùng hờ hững tựa như tiên nhân trên trời. Nhưng ai ai cũng biết, Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ chín tuổi g-i-ế

-t mẹ, mười ba tuổi c-h-é

-m đầu mười người treo trên cổng thành.

Mười sáu tuổi kế thừa tước Hầu, hai mươi tuổi quyền khuynh triều dã, lại giữ chức Đại Lý Tự khanh, trước mặt bao nhiêu người trên triều c-h-é

-m g-i-ế

-t cả đại thần lẫn trung lương.

Là Diêm Vương sống khiến người người nghe tiếng đã sợ mất mật. Nói không sợ là giả, nhưng hắn đã mua ta thì ta phải lấy lòng hắn. Đó là quy tắc của Di Xuân Lâu. Mà thứ ta học được nhiều nhất ở Di Xuân Lâu chính là cách câu dẫn đàn ông, làm vừa lòng đàn ông.

Đêm đó, cho dù là người lạnh nhạt như Tạ Chỉ cũng không thể kiềm chế được. Trong phòng gọi nước đến bảy lần mới miễn cưỡng dừng lại.

Nha hoàn, nô bộc trong Hầu phủ thấy hắn sủng ái ta như vậy, nhìn sắc mặt mà đối đãi với ta khác hẳn. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, hắn đối xử với ta cũng chẳng có gì khác biệt. Tuy đêm nào hắn cũng điên loan đảo phượng cùng tan hưng sau khi thỏa mãn lại trở về bộ dạng lạnh lùng đáng sợ như thường ngày.

Để lại một bát thuốc t-r-á-n

-h t-h-a

-i rồi nghênh ngang bỏ đi. Ngày nào cũng sẽ như vậy.

Trong những gia tộc quyền quý này, thuộc hạ luôn là những kẻ giỏi nhất trong việc xem xét tình thế, gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Bọn họ thấy tính tình ta mềm yếu, lại thấy Tạ Chỉ thậm chí còn không cho ta một danh phận thông phòng thì bắt đầu khinh mạn ta.

Chi phí ăn mặc đều là đồ bỏ đi, canh thừa thức nguội cũng là chuyện thường ngày. Còn có những tì nữ kiêu ngạo thường xuyên trừng mắt nhìn ta. Âm thầm mỉa mai ta xuất thân là kỹ nữ, trời sinh lẳng lơ, không biết xấu hổ.

Ta nhìn thấy hết trong mắt nhưng không để tâm.

Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Di Xuân Lâu, có chuyện bẩn thỉu hay lời cay nghiệt nào mà chưa từng gặp qua. Nói ta lẳng lơ, ta cứ coi như bọn họ đang khen ta vậy. Nhưng ta không ngờ, nha hoàn kia lại cả gan nhốt ta trong nhà kho, thay ta đi thị tẩm. Nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý.

Tạ Chỉ, người này có dung mạo như ngọc, tuy ít nói nhưng đối với nô bộc trong phủ cũng không quá hà khắc. Những ngày qua, hắn không giống Diêm Vương sống trong lời đồn, mà giống như một vị Phật Di Lặc lạnh lùng.

Nha hoàn thay thế ta tên là Bích Hà, dung mạo cũng không tồi. Là người hầu sinh ra trong phủ, ngày thường luôn tự hào trước mặt ta về thân phận nữ tử xuất thân trong sạch đàng hoàng của mình.

Nàng ta vốn đã có nét quyến rũ, hôm nay lại mặc váy của ta, trang điểm một chút lại càng thêm xinh đẹp hơn ta đến ba phần. Cùng là trèo lên giường, ta là kỹ nữ còn trèo được, sao nàng ta lại thể không trèo.

Ta dựa vào đống củi, trong lòng dần thả lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!