Chương 65: Thế gian như mộng

Hoa sen nở rộ, suối chảy khe đá. Tiết trời đầu hạ tháng năm, lụa trắng phơi đầy đường. Tiếng trò chuyện cười đùa vọng lại từ nhà ai, ríu ra ríu rít tựa tiếng chim oanh.

Một thiếu niên thon gầy uể oải nằm dài trên ghế đá ngoài vườn hoa, khoác trên mình một tấm trường bào trắng in hoa văn bạc, cầm cây quạt phe phẩy trên tay.

Một đám nữ tử xếp thành hàng trên thềm đá trước mặt y, tất cả đều đang độ xuân xanh, vì nhan sắc mà được nam nhân cung phụng lên trời, nhưng hôm nay đứng đây lại chẳng dám động đậy, lòng nơm nớp lo sợ.

Trương Khoát thở dài, thấp giọng nói:

– Minh Đức công tử, phủ Dương Châu tặng cho Thái thượng hoàng hai mươi mỹ nữ này. Thế nhưng bệ hạ lại nói không cho bọn tiến cung, vừa tới kinh thành liền bị đẩy về quý phủ công tử.

Minh Đức ngạc nhiên nói:

– Mỹ nhân tặng cho Lý Ký, đưa đến chỗ ta làm gì?

Trương Khoát chỉ biết cười trừ, Minh Đức liếc nhìn đám nữ tử rồi hỏi:

– Lý Ký muốn làm hòa thượng?

Trương Khoát tiếp lời:

– Cũng không phải thế, công tử còn ở đây, làm sao có thể……

Minh Đức cười rộ, ngắt lời hắn:

– Được thôi, lâu lâu được dịp hạ thần tặng cho những hai mươi mỹ nữ thế này, ta quyết định tặng các nàng cho đương kim thiên tử, ngươi mau đưa các nàng về kinh.

Đám nữ tử nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc các nàng được đưa đến kinh thành, mấy ma ma lão luyện trong cung đã bí mật chỉ bảo, nói:

– Thái thượng hoàng định đưa tất cả về quý phủ của công tử Minh Đức ở Giang Nam làm nha hoàn. Mà công tử Minh Đức kia tính tình hiểm ác, sau khi y tiến cung, hậu cung không sinh thêm một hoàng tử nào, khó khăn lắm mới có tin vui của một quý phi, ai ngờ bụng còn chưa to đã bị bóp cổ mà chết…… Có biết Đinh quý phi mới được thăng làm Hoàng thái phi không?

Nàng ấy vốn chẳng được thánh sủng đâu, năm đó công tử Minh Đức bệnh nặng thừa sống thiếu chết, may mà có nàng quan tâm chăm sóc, Hoàng thượng mới cảm động tấm lòng nàng, mới thăng nàng lên Hoàng thái phi đấy…… Mấy đứa nhà các ngươi cứ liệu mà cẩn thận!

Vẻ ngoài của tên công tử kia tuy như tiên trên trời, nhưng thủ đoạn còn hiểm độc hơn cả diêm vương đấy!……

Mấy ma ma kia cũng thật tình, không nói thì thôi, hễ cứ mở miệng là tuôn toàn chuyện xấu, dọa đám nữ tử yêu kiều mảnh mai này sợ đến mức hồn phi phách tán, trên đường về Dương Châu khóc sưng cả mắt, cứ làm như nơi đó là âm phủ địa ngục không bằng.

Lúc gặp Minh Đức thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, một đám người đứng run lẩy bẩy, ấy vậy lại lộ ra mấy phần đáng yêu.

Chính tai nghe thấy mình không những không phải chết, mà cũng chẳng phải làm nha hoàn, trái lại còn được tặng cho Hoàng đế trong cung, cả đám sung sướng như đang ở trên chín tầng mây.

Trương Khoát khó xử nói:

– Tấm lòng của công tử, Hoàng thượng nhất định sẽ cảm động. Nhưng có điều công tử không biết đó thôi, Túy quý phi được sủng ái nhất hậu cung, Hoàng thượng hầu hạ còn không đủ, giờ…… còn thêm những hai mươi……

Minh Đức lạnh lùng gườm mắt nhìn hắn:

– Không sao.

Lấy một tấm thiệp ra đây, viết mấy chữ "thần đệ kính tặng, hoàng huynh cứ việc thưởng thức, đừng lo quốc sư nhiều quá". Hoàng thượng nhất định không làm khó dễ các nàng.

Kỳ thật vị Hoàng đế trẻ tuổi kia sợ nhất ba điều: đầu tiên là sợ vợ, bởi vì vợ hắn quản hắn rất nghiêm, con hắn cũng chỉ bám mẹ nó thứ hai là sợ Trác quốc sư, bởi vì mỗi ý kiến về quốc sự của y đều rạch ròi, xác đáng, thường xuyên bắt bẻ bá quan văn võ trong triều khiến bọn họ mất mặt mới thôi thứ ba chính là sợ tiểu hoàng đệ ở Giang Nam Thượng Quan Minh Đức, bởi vì Minh Đức rất đáng sợ, tuy rằng hiện tại không quản lý hắn nữa, nhưng tâm lý hắn từ trước đã vậy, khiến cho vị trưởng huynh này luôn cảm thấy mất mặt.

Trương Khoát cũng thầm cảm thông mấy phần cho vị thiên tử trẻ tuổi này, cúi người nói:

– Nô tài lĩnh chỉ.

Hai mươi mỹ nữ vừa được đưa đến kinh thành, lại cun cút quay về Dương Châu, còn chưa kịp uống chén trà, lại lục tục kéo nhau lên xe đến thành Trường An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!