Chương 50: Như si như cuồng

Minh Đức trở thành một kẻ thèm ngủ, một khi đã ngủ thì khó đánh thức. Kiền Vạn Đế lại không dám làm kinh động đến y, đành nằm yên ngủ. Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, hắn đột nhiên bừng tỉnh, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, Minh Đức đã sớm tỉnh dậy, đang lăn qua lăn lại bên người.

Hắn chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình có chút đau, quay đầu sang thì nhìn thấy Minh Đức đang cắn ngón tay hắn, nước miếng dây ra khắp bàn tay.

Chăn đã bị y đạp đi nơi nào, áo ngủ đơn bạc bị trễ xuống tận thắt lưng, lộ ra làn da mềm mại. Kiền Vạn Đế vừa nhìn thấy, một cỗ nhiệt lập tức xộc lên não, cơn đau nho nhỏ kia như đang đùa giỡn sự kiên nhẫn của hắn.

Minh Đức cảm nhận thấy Kiền Vạn Đế đã tỉnh, liền giương mắt lên nhìn, sau đó lập tức lui về góc giường. Chưa kịp với tới cái góc giường, y đã bị một bàn tay ôm ngang kéo trở về, sau đó cả người bị thân thể cường tráng của Kiền Vạn Đế đè lên, hoàn toàn bị bao phủ bởi hơi thở đầy nam tính.

– Không cần…… Ân……

Thanh âm kia nhỏ đến mức khó mà nghe cho rõ, Kiền Vạn Đế nhẹ nhàng hôn y, một tay mò vào trong áo mà vuốt ve. Da thịt non mềm của thiếu niên dường như tan chảy trong bàn tay hắn, giữa đống chăn gối lộn xộn, hơi thở càng lúc càng trở nên mê hoặc.

Kiền Vạn Đế thở dốc, chính hắn cũng cảm giác được hạ thân của mình đã căng cứng, dục vọng trào đến như mãnh thú, khiến hắn khó kiềm chế nổi.

– Ngoan… ngoan một chút…… Hài tử ngoan… Nào… Thả lỏng một chút……

Minh Đức căn bản không có sức chống cự, chỉ biết quay trái phải muốn thoát ra. Kiền Vạn Đế một tay ôm chặt lấy y, một tay nắm lấy phần hạ thân không chút sức lực của thiếu niên, liên tục vuốt ve bắt nó phải cương lên.

Thế nhưng Minh Đức vẫn không có phản ứng gì, y sợ màu vàng chói của long bào, tuy rằng nam nhân kia đã thay quần áo khác, mùi hương cũng khác, nhưng vẫn là cùng một người, vẫn khiến y cảm thấy sợ hãi.

Kiền Vạn Đế tận lực giúp y thả lỏng cả nửa ngày nhưng hạ thân của vật nhỏ kia vẫn không chịu ngóc đầu dậy, không những thế Minh Đức càng lúc càng sợ hãi.

Lúc cúi đầu hôn lên ấn đường an ủi y, hắn còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của y.

– Đừng… đừng khóc… Hài tử ngoan… nghe lời ta… đừng khóc…… – Kiền Vạn Đế nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt y, cảm nhận được từng cơn run rẩy từ cơ thể kia.

Thân thể mềm mại, xinh đẹp đó bị đặt dưới thân hắn, làm cho hắn khó lòng mà kiềm chế nỗi dục vọng. Niềm khoái cảm đến điên đảo đang kích thích trí óc hắn, khiến cho Lý Ký muốn tiến vào thân thể kia ngay lập tức, muốn y phải ngã gục trong lòng hắn, muốn y phải rên rỉ cầu xin hắn tha thứ.

Những suy nghĩ độc ác giằng co trong tâm trí hắn. Một hồi sau, Lý Ký cố gắng kiềm chế mà đứng lên, buông Minh Đức ra. Minh Đức lập tức giãy giụa, rồi nhanh như chớp lui vào góc giường quen thuộc, vẫn nghĩ rằng chỉ cần làm vậy thì không ai có thể thấy y.

Lý Ký nhìn y cười khổ, cuối cùng đành tự mình giải quyết. Hắn không dám đi triệu phi tần, cũng không muốn đi gặp nữ nhân khác, một vị Hoàng đế hậu cung đầy mỹ nhân như hắn cuối cùng đành lấy tay giải quyết, sau đó vội vàng đi rửa sạch rồi quay lại.

Minh Đức dường như cảm thấy rằng nam nhân này sẽ không làm tổn thương mình, lá gan cũng lớn hơn một chút, nhìn thấy Lý Ký quay trở lại cũng không tránh né nữa, lấp ló cái đầu ra nhìn hắn.

Lý Ký một tay kéo y ra ngoài, ôm trọn vào lòng:

– Ngươi nhìn cái gì chứ, đồ xấu xa này…… Dám không nghe lời, nhẫn tâm bỏ mặc con sói đang đói này……

Minh Đức chẳng hiểu con sói kia là ai, chỉ là y không thích nằm trong lòng Lý Ký, lại bắt đầu xoay bên này bên nọ, miệng lầm bầm oán trách.

Kiền Vạn Đế vừa mới phát tiết xong lại như bùng lên một ngọn lửa mới, nhanh chóng bắt y ngồi yên:

– Ngươi muốn cái gì? Nói to lên xem nào, muốn cái gì?

– Muốn ăn……

Vật nhỏ ngước nhìn hắn, ánh mắt đáng thương, sau đó nhìn xuống ngón tay hắn, lại bắt đầu ngậm vào mồm cắn, nước miếng chảy ròng ròng:

– Muốn ăn…… Muốn ăn……

– Muốn ăn cái gì?

Minh Đức không hiểu, vẫn lầm bầm:

– Muốn ăn……

Kiền Vạn Đế chẳng phải tên hoàng đế hoang *** vô đạo, chi phí dành cho hậu cung cũng thuộc mức vừa phải, chỉ có duy nhất tên tiểu tử không biết tốt xấu đang nằm trong lòng hắn là ăn mặc xa xỉ nhất.

Những lúc y không nói rõ muốn ăn gì, hắn thường sai phòng bếp nhỏ trong Thanh Trinh điện bưng tất cả đồ ăn lên, nhưng có khi y ăn qua loa được hai thìa, khi khác lại chẳng thèm động đũa rồi bắt người hầu bưng xuống, tóm lại là mười phần nguyên liệu nhập từ phương Nam lên thì chỉ có một phần cho vào bụng, chín phần thì vất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!