(Giấc mộng trong cung)
Ngày lên vị trí công chúa, thị nữ chuyên đi theo hầu hạ ta, đã gọi ta là nàng công chúa may mắn nhất bằng ngữ âm vô cùng ái mộ.
Đúng vậy, ta quả thực là người rất may mắn.
Tuy ta chỉ là công chúa do vương phi sinh ra, lớn hơn còn có Vương huynh, cùng Nhị công chúa. Nhị công chúa rất xinh đẹp, cũng rất mạnh mẽ, nàng ấy so với ta cái gì cũng mạnh mẽ hơn.
Lúc mới sinh, Phụ vương liền vui mừng ôm lấy nàng ấy, tuyên bố rằng cho phép nàng ấy được chọn ra thiếu niên anh tuấn nhất Tây Uyển quốc làm Phò mã.
Còn ta, luôn luôn yên lặng mà khéo léo, trầm mặc mà ngốc nghếch, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Vương huynh mà nhận lời gả cho một quý tộc của một tiểu quốc để kết giao, đó là tất cả số mệnh của ta trong tương lai.
Ta lúc nào cũng chỉ đứng sau bức rèm thêu hoa văn tinh xảo, lén nhìn trộm ra bên ngoài. Số ta đúng là may, có thể thấy người kia một thân hắc bào, giữa hai hàng người đứng cung kính mà tiến vào đại điện. Thời điểm đó nếu hắn có liếc nhìn ta một cái, có lẽ suốt ngày hôm đó ta sẽ chìm đắm trong hạnh phúc.
Người kia, là người mà Vương huynh hận vô cùng và cũng e sợ vô cùng, Trác quốc sư.
Trác Ngọc.
Nhiều cung nhân to nhỏ với ta rằng, hắn là người đang thao túng triều đình, là người khống chế binh quyền, là người thông qua thiên tử mà ra lệnh cho chư hầu, là người thập phần xấu xa. Thế nhưng cũng có người lại không nghĩ vậy.
Tỷ tỷ của ta, Nhị công chúa Tây Uyển quốc tôn quý mà kiêu ngạo đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta, cười lạnh hỏi:
– Ngươi trốn ở đây trộm nhìn hắn một nghìn một vạn lần thì có ích gì? Nếu thích một người thì phải hành động! Nói cho hắn biết!
Ta lúc đó chỉ biết lẳng lặng cúi đầu.
Ta không có vẻ xinh đẹp như tỷ tỷ, cũng không có bản lĩnh cứng rắn như tỷ tỷ. Nàng ấy có làn da màu mật ong đẹp nhất thế gian này, có ánh mắt sáng ngời cùng đôi môi đỏ tươi, vẻ đẹp của một trái dâu chín mọng.
Có lẽ nàng như vậy mới có thể dũng cảm mà biểu lộ trực tiếp tình yêu của nàng với Trác quốc sư.
Rồi mọi chuyện bỗng có chuyển biến trong một ngày nắng ấm. Cửa phòng ta bị mở tung, lúc ấy ta đang ngồi trên ghế nằm đọc sách, tiếng động lớn suýt nữa làm ta nhảy dựng lên. Có hai thiếu nữ mặc hồng y xông vào phòng, ta nhận ra đó là hai trong số mười ba thiết vệ của Trác Ngọc.
Hai cô gái bình thường đều cúi đầu, giấu mặt, lần này cũng quỳ phục xuống đất, nói lớn:
– Thỉnh tiểu công chúa đến chính điện ngay!
Bọn thị nữ sợ hãi đến khóc thét, còn ta thì ngỡ ngàng:
– Đến chính điện…… nhưng mà…… Tại sao?……
– Quốc vương điện hạ lúc ở Thiên triều gặp chuyện, đã bỏ mạng, cả Nhị công chúa cũng bị giết. – Thanh âm hai người vô cùng rõ ràng, đáng tin. – Hiện tại, dòng dõi hoàng thất của Tây Uyển quốc chỉ còn một mình ngài! Thỉnh ngài nhanh đến đó!
Vương huynh cùng Nhị công chúa đều…… đã chết?
Vương huynh tại sao lại đến Thiên triều? Chẳng phải chỉ có tỷ tỷ cùng Trác Ngọc đi yết kiến Hoàng đế Thiên triều thôi sao? Nàng ta trước khi đi còn đến đây để cười nhạo ta nữa cơ mà?
Ta giờ vẫn nhớ từng lời nàng ta nói.
Nàng ta cười ha hả, chỉ tay vào ta mà nói:
– Ngươi như con thỏ trắng bé bỏng sinh ra trong vương thất vậy, thật là nỗi ô nhục của hoàng thất! Ngay cả nói một câu cũng đỏ hết cả mặt lên!
Kỳ thật ta không phải cứ nói một câu là mặt lại đỏ, chỉ là do lúc đó Trác Ngọc tình cờ đi ngang qua, đột nhiên dừng chân, lần đầu tiên nói chuyện với ta:
– Công chúa ở đây làm gì vậy?
Lúc đó ta nhất thời đỏ mặt, không biết phải nói sao. May mắn thay, hắn không nói thêm về chuyện đó nữa, mà thản nhiên gật đầu, sai người:
– Đêm dài nguy hiểm, thỉnh công chúa hồi cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!