Một con thỏ nhu nhược nhưng lại có móng vuốt sắc nhọn hơn cả sư tử, bình thường nó vẫn ngoan ngoãn để cho người khác vỗ về, chơi đùa với nó, nhưng khi hứng lên, nó có thể hung hăng cắn xé người ta ra thành tan xương nát thịt.
Đinh Hoảng phát hiện ra cảm giác của mình lúc này rất giống như vậy. Hắn đột nhiên hiểu được tại sao tên thích khách mình phái đi kia lại bỏ xác nơi cung đình. Hắn đã từng vắt óc nghĩ ngợi mà không giải thích được, giờ đây đáp án xoẹt qua mắt hắn một cách rõ ràng.
Một giọng nói của một quan võ luôn luôn kiêu ngạo vang lên:
– Kia…… kia chẳng phải là Thượng Quan đại nhân hay sao?
Kia chẳng phải là Thượng Quan đại nhân chỉ cần ho một tiếng là không biết trời đất đâu nữa hay sao?
Minh Đức không có thời gian đi để ý xem người khác nói gì về y. Y đã tiến tới gần, nhưng Trác Ngọc thậm chí còn không trốn tránh. Trong nháy mắt, một chút khoảnh khắc do dự cũng không có, Minh Đức thẳng một kiếm đâm vào giữa tim lão nhân kia.
Máu tươi phun ra kịch liệt, tiếp đó khuôn mặt nọ trở nên đen sì, từng mảng từng mảng da Trác Ngọc bị tróc ra, chỉ còn trơ ra khung xương, đổ ập xuống.
Y sửng sốt, chỉ nghe thấy Dung Thập Bát lạnh lùng nói:
– Minh Đức, hạ kiếm!
Minh Đức dường nhu bị sét đánh, vội buông lỏng tay, trường kiếm rơi "cạch" một tiếng trên mặt đất. Ít máu lưu lại trên kiếm dính vào cỏ, cỏ liền héo rũ.
Độc huyết!
Cả thân thể người này đều là độc huyết!
– Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa! – Dung Thập Bát thanh âm sắc nhọn như đang rít lên. – Người nọ hắn không phải Trác Ngọc!
Minh Đức vội vàng quay đầu lại, trong phút chốc chỉ thấy lão nhân kia đang đứng sau đám thị vệ, hắc bào trùm kín cả người, chỉ lộ ra một mảnh trán đen bóng, ngẩng mặt mỉm cười.
Diện mạo tuấn tú, người đẹp như ngọc, cho dù là nhà điêu khắc giỏi nhất cũng không thể chạm khắc nên một khuôn mặt như vậy lên loại đá cao cấp quý hiếm nhất được.
Dung Thập Bát lùi nửa bước.
Hắn mở miệng, thanh âm khiến cho người ta có ảo giác trong phút chốc, tựa như từng tấc xương cốt trên người hắn đều đang run rẩy không ngừng.
– …… "tiêu hồn thủ" Trác Ngọc……
Trác Ngọc giơ tay lên. Toàn thân hắn bao quanh bởi bộ hắc bào, chỉ lộ ra khuôn mặt mang ý cười cùng một cánh tay tái nhợt. Tuy rằng nhìn thoáng qua tưởng như không có chút sức sống, nhưng cũng không thể phủ định được cái dáng vẻ nghiêm trang, lãnh khốc mà tao nhã kia.
Minh Đức đột nhiên ý thức được điều gì đó, y nhìn Dung Thập Bát với ánh mắt có thể gọi là hoảng sợ. Ánh mặt trời chiếu lên năm đầu ngón tay gầy gầy của Trác Ngọc, lóe lên mấy tia sáng nhàn nhạt, tựa như có những sợi dây cước trong suốt, kéo dài đến tận mấy trượng, nối liền với thân thể công chúa.
– Khôi lỗi tuyến! ("khôi lỗi" là con rối, "tuyến" là sợi dây -> điều khiển con rối bằng dây)
Khôi lỗi tuyến đã xuất ra, trong vòng mười trượng, sống chết phụ thuộc vào y!
Từ trên cao, ám vệ tuốt gươm ra. Chủy thủ nhọn hoắt vẫn liên tiếp phóng thẳng tới cổ họng của Kiền Vạn Đế, nhưng không sao chạm được vào người hắn.
– Trẫm nếu có một muội muội như ngươi. – Kiền Vạn Đế cười nói. – Trẫm nhất định sẽ không đem ngươi giao cho một tên quốc sư mất hết nhân tính kia, để hắn sử dụng ngươi như một thứ công cụ lợi dụng đâu.
Khuôn mặt của công chúa đã mất đi vẻ vui tươi lúc trước. Khôi lỗi tuyến vẫn ràng buộc trên cánh tay nàng, bắt nàng không ngừng phi chủy thủ về phía trước.
Nhưng đã quá muộn, Kiền Vạn Đế cánh tay như một gọng kìm, nắm chặt lấy tay nàng ta, không cho cử động.
– Ha ha! – Công chúa chỉ ngửa mặt lên trời mà cười. – Đại vương, ngươi nghĩ ta vì Vương huynh mà làm vậy sao? Hay ngươi cho là ta vì đất nước ta?
Kiền Vạn Đế thở dài:
– Không phải vậy sao?
– Đương nhiên không phải! – Công chúa kiêu ngạo ngẩng cao đầu. – Ta làm thế chỉ vì Trác đại nhân thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!