(Xương trong xương)
Chuyện Kiền Vạn Đế bị thương được giữ bí mật, ngoại trừ những cung nhân hầu hạ bên người thì không có ai biết cả. Trương Khoát thậm chí không dám gọi thái y đến, mỗi ngày đều tự mình dâng thuốc trị thương, tự mình băng bó cho Kiền Vạn Đế.
Hắn bị thương ở vùng thắt lưng, khi quay lưng sẽ có chút khó khăn, trên lưng băng bó một đống băng vải với bôi rất nhiều thuốc bột. Rất đau, tuy vậy nhưng cũng không có cảm giác khó chịu. Trong nỗi đau đớn như ngàn vạn kim châm kia, thế nhưng vẫn có một loại khoái cảm thoải mái.
Cho dù có đau đớn…… cũng là do cái con người mình luôn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, hận không thể nuông chiều, hận không thể dung túng kia, mang lại.
Một dao này có thể làm cho y cảm thấy dễ chịu hơn một chút hay không? Tính tình y độc đoán như vậy, trong lòng lại kìm nén lâu như vậy, một dao đâm xuống, máu tươi chảy ra, có thể khiến y phát tiết một chút oán khí không……
Nghĩ đi nghĩ lại, dĩ nhiên cũng phát hiện ra rằng, trong đó có một loại ngọt ngào bí ẩn tích tụ dần trong lòng, chậm rãi dâng lên như se chỉ luồn kim dệt vải, mịn màng cùng ấm áp bao quanh trái tim hắn.
Hoàng hôn cuối xuân dần dần buông xuống, cung nữ vừa nhỏ giọng cười đùa, vừa quét đi những tàn hoa trên mặt đất, còn những bông hoa mau hồng phấn rơi trên mặt nước xanh biếc cứ trôi nổi, bập bềnh xuôi theo dòng nước mà lùi xa.
Tiếng chim én hót thánh thót ở bên ngoài cũng theo song cửa sổ mà vang vọng vào cả đại điện, hòa lẫn với hương dược, khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Kiền Vạn Đế có chút khó khăn khi tháo băng vải trên người ra, khuỷu tay chống lên mặt bàn, khiến bình dược bị đổ ra ngoài. Minh Đức đang ngủ gật vì thế mà giật mình tỉnh giấc, cái đầu nhỏ bé nhìn quanh tứ phía, bộ dáng thập phần cảnh giác.
Kiền Vạn Đế nhìn thấy y như vậy, vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhịn không được liền đưa tay sờ mặt y:
– Không sao đâu, ngủ đi.
Minh Đức gạt tay hắn ra, rồi ngáp dài một cái. Y thật sự là loại người khó nuông chiều, bất quá chỉ được vài ngày thôi, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn với thân thể tỏa ra hàn khí chết người, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.
Kiền Vạn Đế muốn đưa tay ôm chầm lấy y, không ngại việc bị y đẩy ra, sau đó ôm chặt hơn một chút để y chạm vào lớp băng bó vết thương của hắn. Ngón tay ấm áp của thiếu niên, xương xương mà dịu dàng khẽ động lên vết thương hắn, nhẹ nhàng gãi gãi xem xét.
Kiền Vạn Đế cảm thấy thanh âm hô hấp của mình trầm xuống, hắn cảm thấy cơ thể mình như bị bó chặt, thiếu chút nữa là đứt cả dây thần kinh.
– Minh Đức……
Thiếu niên hừ hừ mấy tiếng trong mũi.
– …… Ngày mai chính thức tuyển phi, ngươi đi với ta nhé?
Minh Đức đột nhiên ấn mạnh lên miệng vết thương, Kiền Vạn Đế liền hít một hơi sâu, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, chỉ nghe thấy thanh âm lãnh đạm của y:
– Hoàng thượng làm gì vậy?
Mấy ngày nay đối với thần đã chẳng tốt đẹp gì rồi, ngài lại còn muốn nhắc nhở thần những ngày sau này sẽ càng khó sống hơn đúng không?
Kiền Vạn Đế đột nhiên ý thức được là mình đã lỡ lời, liền quay sang định giải thích, nhưng Minh Đức đã đem cả người giấu biệt vào trong chăn.
Ở giữa long sàng rộng lớn, một thân ảnh đơn bạc hiếm thấy, tiếng cười lạnh lẽo từng tiếng từng tiếng truyền ra.
– Minh Đức, Minh Đức. – Kiền Vạn Đế tóm lấy y, ôm vào lòng. – Ta đâu có nghĩ vậy…… Ta làm sao lại dám nghĩ vậy…… Ngươi là một tiểu tử cứng đầu, hậu cung ai dám làm gì ngươi?…… Lúc nào ngươi chịu ngoan ngoãn, những ngày sau này của ngươi sẽ tốt thôi……
Chăn tuy mềm mại như vậy, nhưng nam nhân kia cũng cẩn thận ôm ấp, chỉ sợ mình dùng nhiều lực quá sẽ làm người kia vỡ nát. Nhưng là Minh Đức trong lòng lại có nỗi hận như con mèo nhỏ hung hăng giơ móng vuốt cào cấu, không biết vì cái gì mà lại cảm thấy khó chịu, chỉ là rất khó chịu.
Nỗi khó chịu tựa như cây kim găm vào lòng y, làm cho cả người cảm thấy buồn bực không yên, cơ hồ muốn nhảy dựng lên cấu xé thứ gì đó mới hả.
Y nằm trong chăn mà phát tiết chứ không chịu ló đầu ra. Kiền Vạn Đế gắt gao ôm lấy y, đem thân thể đơn bạc của y vùi vào lòng mình, rồi không ngừng hôn lên mái tóc mềm mại nhưng cũng lạnh lẽo của y.
Ôn nhu như vậy, cơ hồ như muốn đem thống khổ cùng tàn bạo trước kia xóa hết đi.
…… Dựa vào cái gì ngươi lại làm cái vẻ người tốt đó? Chẳng lẽ thống khổ cùng huyết tinh kia có thể bị ngươi quên đi như vậy sao?
Thật không công bằng, lúc ngươi muốn làm người xấu thì ta phải phục tùng, lúc ngươi muốn làm người tốt thì ta nhất định phải mang ơn, ngươi muốn như thế sao?
…… Vô dụng thôi, ta sẽ không nghe lời ngươi, sẽ không……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!