Chương 24: Thánh nhân thư phòng

(Phòng đọc sách của vua)

Sử sách có ghi chép: Ngày mùng mười tháng hai năm Kiền Vạn thứ mười tám, Hộ bộ thượng thư Đinh Hoảng, hành tẩu ngự tiền Thượng Quan Minh Đức vi phạm lễ nghi, bị phạt một tháng lương bổng. Lệnh Hoàng đế: tan triều, ngày mai tái nghị.

Sau khi tan triều, Đinh Hoảng chỉ hừ một tiếng, không nói gì rồi đi nhanh ra ngoài. Chúng thần đều cẩn thận tránh sang một bên để không va vào hắn mà rước họa vào thân.

Tuy là vậy, nhưng Đinh Hoảng vẫn nghe có tiếng người lầm bầm nói chuyện:

– Đinh thượng thư hôm nay làm sao vậy?

– Xem ra Hoàng thượng đối với ngài ấy không hẳn là muốn bao che a.

– Thật là khó coi, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bị khi dễ……

Đinh Hoảng chỉ giả bộ không nghe thấy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Đột nhiên lúc đang bước xuống thềm ngọc, một thanh âm mang theo ý cười vang lên:

– Đinh đại nhân dừng bước.

Đinh Hoảng nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Minh Đức đang đứng trên bậc cao nhất của thềm ngọc, mỉm cười nhìn mình.

Thời tiết vẫn còn lạnh, một luồng hàn khí chợt lướt qua mặt y, làm khuôn mặt tái nhợt kia trở nên hơi đỏ hồng, nhìn qua thật sự là đẹp hơn cả hoa đào.

Một thiếu niên xinh đẹp như vậy, nụ cười cũng vẫn còn mang vẻ con trẻ, đúng thực là một cảnh đẹp, nhưng lại làm cho Đinh Hoảng trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Minh Đức không đợi Đinh thượng thư trả lời, liền cúi người thật sâu nói:

– Hôm nay hạ quan có chút mạo phạm, mong đại nhân ngàn vạn lần không nên để bụng.

Đinh Hoảng hừ một tiếng:

– Không dám, không dám.

Minh Đức giả bộ không để ý đến thái độ thiếu kiên nhẫn của hắn, vẫn ân cần cười nói:

– Đại nhân sẽ không vì hạ quan mà không vui chứ? Thần dân trong thiên hạ đều biết Đinh thượng thư một lòng vì nước vì dân, thanh liêm chính trực, cho nên hạ quan mới dám múa rìu qua mắt thợ, cùng đại nhân bàn quốc sự. Nếu đổi lại là người khác, hạ quan thật đúng là không dám.

Đinh Hoảng lạnh lùng nói:

– Lão phu không dám nhận lời này.

Minh Đức lại cúi người thật sâu, cười nói:

– Vậy hạ quan sẽ…… sẽ từ tốn chờ bản tấu chương của đại nhân vào ngày mai……

Đinh Hoảng phất tay bỏ đi, đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng ho xé phổi của Thượng Quan Minh Đức. Hắn liền quay đầu lại, cười lạnh nói:

– Thượng Quan công tử thân đã mang bệnh, lẽ ra nên hảo hảo bảo trọng mới phải Đừng coi thường sức khỏe như vậy, cẩn thẩn kẻo ho đến thủng phổi đấy!

Minh Đức che miệng, thản nhiên cười nói:

– Để đại nhân lo lắng rồi……

Y đứng yên tại chỗ, nhìn bóng Đinh Hoảng lùi xa. Tử Cấm Thành gió sớm thổi ***g lộng, làm tóc y bay bay, tay áo cũng phất phơ trong gió, tựa như cả người có thể theo gió mà bay đi.

Trương Khoát vô thanh vô tức tiến tới đằng sau y, thấp giọng nói:

– Minh Đức công tử, Hoàng thượng cho mời.

Minh Đức xoay người, nhìn thấy đằng sau Trương Khoát còn có hai thị vệ cầm đao, nhẹ nhàng cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!