Chương 21: Kiền vạn di chiếu

(Di chúc của Kiền Vạn)

Minh Đức không biết mình đã đi được bao xa, vết thương ở hông càng ngày càng chảy nhiều máu, giống như muốn đem toàn bộ hơi ấm trong cơ thể mà chảy ra ngoài vậy.

Y đi dọc theo con đường sỏi trong ngự hoa viên, qua cửa chính thái điện sừng sững giữa mưa gió. Thị vệ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy một thiếu niên trong làn mưa mù mịt, liếc nhìn nhau, nhất loạt giương kích lên:

[6: kích: một loại vũ khí, giống như giáo]

– Đứng lại!

Minh Đức ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi đưa tay bắt lấy hai đầu kích hất sang một bên. Một thanh âm loảng xoảng vang lên, rồi y lại tiếp tục tiến về phía trước, mặc kệ vết thương đang rỉ máu không ngừng.

Thị vệ kinh hãi, hô to:

– Người đâu!

Cảnh giới!

Một đội thị vệ xông ra, cảnh giác bao vây y rồi từ từ tiến lại gần. Tiếng báo động chói tai vang lên giữa không gian, nhưng Minh Đức căn bản không để vào tầm mắt, lảo đảo mà vô thức tiến về phía trước.

– Đứng lại!

– Đứng lại!

– Người đâu!

……

Từ tứ phía, vô số mũi kích sắc nhọn, hung mãnh, không chút lưu tình đâm về phía y, giống như thế gian mênh mông vô vọng này vậy, chưa bao giờ cho y một chút khát khao, hy vọng.

Rất bén nhọn, rất sắc bén, không chút lối thoát…… Thậm chí y muốn kháng cự nhưng đôi bàn tay gầy yếu, vô lực không làm được gì.

Những người đó hành xử như bọn họ có cừu hận với y vậy, hung hăng cắt đứt chút hy vọng sống còn lại của y.

vì sao lại hận ta như vậy?

vì sao lại hận ta tới mức muốn ta chết không toàn thây mới hả?

Ta chỉ không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, cứ thế yên bình mà sống thôi mà……

Minh Đức mơ hồ tiến về phía trước, chính y cũng không biết mình đang đi về đâu. Rồi như có một mũi kích lạnh lẽo đâm vào cơ thể, y cúi đầu nhìn xuống, lấy tay rút mũi kích ra, ném ra xa.

Thị vệ hoảng sợ như nhìn thấy kẻ điên dại, cả gan lớn tiếng giữa chốn cung điện. Minh Đức loạng choạng một chút, máu tươi trào ra, sau đó y ngã quỵ xuống mặt đất.

– Bắt lấy hắn!

– Mau! Dùng dây thừng trói lại!

– Đi báo với cấp trên mau!

Xung quanh có rất nhiều thanh âm hỗn loạn vang lên, xa xôi mà tựa như rất gần, giấc mộng kia xáo trộn một hồi, rồi dần dần tan vào trong tĩnh lặng.

Làn mưa lạnh lẽo chảy ròng ròng trên mặt y, chảy lên cả mi mắt đã khép lại, chảy qua đôi gò má tái nhợt, từng giọt từng giọt lại rơi xuống mặt đất ẩm ướt.

Yên hoa tam nguyệt, giấc mộng Giang Nam, chập chờn mà cũng chân thực, từng chút từng chút hiện lên, từng mảnh nhỏ trôi vào tận sâu thẳm trong trái tim y, cứa lên da thịt y, để lại vô số vết thương.

Minh Đức hoảng hốt cảm thấy thân mình bị nhấc bổng lên, người người quanh y giống như đang hò hét cái gì đó. Y nheo nheo mắt, tựa hồ như đang chìm dần chìm dần vào giấc mộng ngàn thu, không bao giờ tỉnh lại.

– Buông hắn ra!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!