Chương 19: Thập ngũ cung đăng

(Ánh sáng ***g đèn ngày mười lăm)

Cuối năm bận rộn, quay đi quay lại đã thấy chỉ còn mấy ngày nữa là Tết nguyên tiêu. Ngày yết bảng nối tiếp ngay sau đại hôn của Thái tử, Minh Đức thời gian này cũng rất nghe lời nên Kiền Vạn Đế yên tâm để y một mình trong tẩm cung, còn mình thì ra ngoài dự yến tiệc cùng quần thần.

[4: Tết nguyên tiêu (Tết thượng nguyên): là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch. Tết này phần lớn tổ chức tại chùa, vì ngày rằm tháng giêng còn là ngày vía của Phật tổ. Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật.

Trước đây chính là Tết Trạng Nguyên. Nhân dịp này, nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ.]

Kiền Vạn Đế cùng quần thần tiệc tùng đến say khướt, thất tha thất thểu đứng dậy:

– Trẫm về cung đây……

Bên cạnh có hai người ngồi, một là Hoàng hậu, một là Đinh Chiêu Dung. Hoàng hậu cũng đã ở trong cung lâu rồi, liền đưa tay ra đỡ Kiền Vạn Đế đúng lúc.

Kiền Vạn Đế nghiêng đầu nhìn nàng, hoàn thành nốt nửa câu còn lại:

– …… Hoàng hậu thay trẫm ở lại yến tiệc với quần thần đi.

Bốn phía vang lên những tiếng xu nịnh Hoàng thượng, Kiền Vạn Đế ghé sát Hoàng hậu, thấp giọng nói:

– Ngươi biết chuyện gì rồi đấy.

Hoàng hậu sửng sốt.

– Lại có người nói linh tinh với y. – Kiền Vạn Đế nhìn về phía Thanh Trinh điện, rồi lại quay đầu nhìn Hoàng hậu, lạnh lùng nói. – ngươi mau chuẩn bị đến đó động viên y đi!

Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi liên tục, sau đó cúi đầu, nói mấy từ dường như chẳng ai nghe thấy:

– Nô tỳ sẽ nhớ kỹ.

Đối với người khác, thì hành động này giống như bậc Đế – Hậu đang thân mật nói nhỏ với nhau. Các đại thần thì cười ha ha, còn quan viên phe Đinh gia thì ngược lại, sắc mặt cứng lại.

Sau vụ vu cổ lần trước, Hoàng thượng đã thay đổi thái độ đối xử với Hoàng hậu, không còn lãnh đạm như trước nữa, mà tình cảm giữa Đế – Hậu chẳng hiểu tại sao lại tốt lên.

Tuy rằng tuổi của Hoàng hậu không còn thích hợp để sinh con nữa, nhưng Kiền Vạn Đế vẫn đang độ sung mãn, cho nên việc có thể sinh ra một đứa con trai trưởng không phải là không thể nữa.

Thế là ý gì?

Nghĩa là Hoàng hậu được sủng ái, Đinh Chiêu Dung thì thất sủng nghĩa là Thái tử phi của Hạ gia ngày càng nở mày nở mặt, còn Đinh gia trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực này đã mất đi ưu thế.

Đinh Chiêu Dung sắc mặt tái nhợt, cơ hồ không thể chịu đựng được thêm nữa. Hoàng đế, người luôn luôn sủng ái nàng hôm nay chưa liếc nhìn nàng lấy một lần, sau khi nói chuyện xong với Hoàng hậu liền phất tay đi mất.

Kiền Vạn Đế thật sự uống cũng hơi nhiều, trong lòng hắn hiện đang cao hứng, nghĩ đến vật nhỏ đang ngốc nghếch ở trong tẩm cung kia, bất giác lại uống thêm hai chén. Trên đường gặp gió lạnh, rượu lại càng ngấm vào người.

Trương Khoát nhắm mắt theo phía sau, cẩn thận hỏi:

– Hoàng thượng, có cần kêu xe không ạ?

Kiền Vạn Đế gạt tay:

– Quên đi, hôm nay chúng ta lén về xem Minh Đức đang làm gì.

Kiền Vạn Đế bước chân nhanh hơn, chưa đến một tuần trà đã đi đến trước cửa Thanh Trinh điện, đột nhiên thấy cửa bên của tiểu viện có ánh lửa, hẳn là có người đang đốt vàng mã.

Trong cung mà dám đốt vàng mã thờ cúng là cực kỳ kiêng kỵ, nhất là trong Tết nguyên tiêu nhằm cầu mong cuộc sống đại cát đại lợi như thế này. Trong lúc năm mới đêm sâu thế này, ai dám làm chuyện xúi quẩy trong tẩm cung của Hoàng thượng! Đúng là chán sống!

Trương Khoát tiến hai bước, đột nhiên bị Kiền Vạn Đế chặn lại, thấp giọng nói:

– Đợi đã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!