Chương 17: Giang nam mộng oanh (mộng giang nam tựa gió thoảng)

(Lời tác giả: không tài nào nhịn được mà ta phải hét lên trong phòng tắm: có cha mẹ họ hàng thân bằng cố hữu gần xa làm chứng! Bộ này là HE!)

Minh Đức ngủ liền mấy ngày mới tỉnh dậy.

Y chỉ nhớ mình đi đến đài thưởng nguyệt của Thái học điện thì mọi thứ bỗng trở nên tối sầm lại. Trong lúc y đang ngủ, hình như có rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều người tới lui đến bên y, có người còn nắm chặt tay y mà thì thầm gọi tên y. Tuy rằng y không đáp lại, nhưng người kia vẫn không nản lòng.

Minh Đức thấy toàn thân rét run, lạnh thấu đến tận xương. Lòng bàn tay người kia khiến y cảm thấy thực ấm áp, tuy không nhiều nhưng vẫn thật tốt.

Lạnh quá……

Thực lạnh……

Y thu mình lại co ro.

Tuy y không né tránh người kia, nhưng người kia lại nới lỏng tay y ra.

……Tại sao lại buông tay?

Hơi ấm thoang thoảng kia cũng theo làn gió đầu xuân se lạnh mà bay mất. Minh Đức khe nhăn mặt, thần sắc vẻ thống khổ, nhưng y cái gì cũng không thấy, không nói được.

Y ngay cả chống cự cũng không được.

– …… Ngươi hận ta như vậy sao? – Kiền Vạn Đế phủ phục xuống cạnh giường, chậm rãi lau đi những vết thuốc vương trên giường, – Ta bất quá chỉ muốn nhìn ngươi mà thôi, ngươi vì cớ gì phải sợ……

Minh Đức kéo chặt áo lông trắng trên người, càng cuộn mình lại thành một đống nho nhỏ, nhìn qua thấy cả người cùng màu áo hòa quyện làm một.

Kiền Vạn Đế vuốt ve mặt y, tuy rất muốn ôm y vào lòng, nhưng lại sợ y kháng cự mà ngủ không yên, nên đành thở dài rồi thu tay về.

Đại thượng cung quỳ dưới đất tiếp nhận chén thuốc, thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, Minh Đức công tử vẫn có chút…… có chút sợ hãi, hay cứ để nô tỳ.

Đấng thiên tử ngồi trên cao thần sắc chợt lóe lên vẻ cô độc, nhưng cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt. Đại thượng cung múc một thìa thuốc, cẩn thận đưa về phía Minh Đức.

Nữ tử trẻ tuổi động tác ôn nhu, cẩn thận, Minh Đức nhíu nhíu mày, nhưng vẫn uống hết thìa thuốc.

…… Thậm chí chỉ cần một chút hơi thở của ta cũng khiến ngươi đang ngủ mà kinh hoảng sợ hãi như thế sao?

Kiền Vạn Đế Lý Ký nhắm mắt lại, yên lặng lui nửa bước.

Hắn cảm thấy có chút đau đớn, thâm tâm rất khó chịu, tựa như nơi sâu kín nhất trong tim hắn đột nhiên bị khoét sâu thành một vết thương lớn, máu me đầm đìa, vô cùng thảm thương, nhưng chính là hắn vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

Cứ nghĩ mọi chuyện thế là tốt đẹp hoàn mỹ, cứ nghĩ thế là đoàn tụ sum vầy, còn tưởng rằng bảo bối kia nằm trong tay hay ngậm trong miệng, cho dù có giày vò đến phát cáu, nhưng đều không gây quá nhiều thương tổn.

Đại thượng cung hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, sau đó ho một tiếng, thấp giọng nói:

– Hoàng thượng không cần lo lắng, Hồ thái y nói đây là bài thuốc gia truyền chuyên điều trị thi chú rất hiệu nghiệm, còn dặn là bệnh không phải là một sớm một chiều mà có biến chuyển, thế nên cần hảo hảo nghỉ ngơi mới tốt lên được.

Kiền Vạn Đế đột nhiên nói:

– Thượng cung.

– Có nô tỳ.

– Bao năm qua, ngươi ít nhiều cũng có giúp đỡ Minh Đức chăm sóc Thái tử, trấn an Hoàng hậu.

Đại thượng cung run lên, cuống quít buông chén thuốc rồi quỳ rạp xuống đất:

– Nô tỳ biết tội!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!