Thái tử ở Đông cung đứng ngồi không yên, chốc chốc lại thở ngắn thở dài, chốc chốc lại vội vã đi đi lại lại. Đại thượng cung nhìn hắn như vậy, nhịn không được đành khuyên nhủ:
– Nếu Thái tử không nghỉ ngơi, chỉ sợ sẽ bị Hoàng thượng mắng đấy ạ.
Thái tử mặt mày ủ ê nói:
– Ta làm sao mà ngủ được? Phụ hoàng vừa rồi còn nói ta không có bản lĩnh, không xứng không đáng với danh Thái tử. A Túy, ngươi nói ta vì cái gì mà trở thành Thái tử?
Nếu ta chỉ là một người giàu sang, nhàn nhã, có thể mang theo mẫu hậu cùng đệ đệ về chốn thôn quê mua một gian nhà lớn, với vài mẫu đất để kiếm sống thì thật là tốt biết bao……
A Túy che miệng nói:
– Thái tử đừng nói nữa!
Thái tử thở dài, ủ rũ ngồi xuống, bỗng nhiên đứng phắt dậy:
– A Túy, ngươi giúp ta đến chỗ mẫu hậu trong nội cung hỏi thăm tình hình đi! Phụ hoàng hôm qua đến Tĩnh An đường của mẫu hậu, không biết có bàn với mẫu hậu chuyện của ta?
Đại thượng cung thở dài, khoác thêm áo khoác tím nhạt, vội vàng rời đi.
Thái tử là người tốt, chỉ tiếc sinh nhầm vào hoàng tộc. Hắn trung hậu, thiện lương, thích đọc sách, hiếu thuận với bề trên, nếu ở trong một gia đình bình thường, thì đích thực là một nhi tử được mọi người yêu mến.
Đáng tiếc lại mang dòng dõi hoàng gia, lại là con của Kiền Vạn Đế. Năm đó Kiền Vạn Đế tranh đoạt vị trí Thái tử, tự mình chinh sát chiến trường, chính tay dẹp sạch Khương tộc, nghiễm nhiên được phong vị Thái tử. So với Thái tử ngày ấy, Thái tử bây giờ quá sức vô năng, yếu ớt.
Đại thượng cung vội vàng đi tới Tĩnh An đường của Hoàng hậu, vừa vào cửa liền phát hiện cung nữ đang rón ra rón rén qua qua lại lại, Thái y cũng vội vàng cúi đầu đi qua, cửa phòng bên trong mở rộng, một cỗ dược vị xông thẳng lên mũi.
Đại thương cung cả kinh, lập tức giữ lấy một ti diên trong cung Hoàng hậu:
– Đại nhân cũng biết là Hoàng hậu nương nương bị bệnh sao?
Ti diên thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
– Hoàng hậu nương nương chiếu cố người khác.
Đại thượng cung mơ hồ đoán ra người kia, thoáng nhìn thấy phía sau rèm một thân hình đang được dìu đến chỗ kiệu nằm, rồi có mấy cung nhân đi tới, cẩn thận nâng kiệu lên đưa ra ngoài. Hoàng hậu phủ phục cạnh thân ảnh kia, không ngừng lấy khăn lau nước mắt.
Đại thương cung nói một tiếng "Nương nương", rồi mới vén rèm đi vào. Hoàng hậu ngồi ở bàn trà, rơi lệ vì ngạc nhiên, thấy nàng ta vào mới ngỡ ngàng hỏi:
– Ngươi lại đến?
Đại thượng cung vội vàng quỳ xuống:
– Nô tỳ thay Thái tử đến thỉnh an nương nương. Vừa rồi người nọ…… Chính là…… Chính là……
Hoàng hậu bỗng làm rơi chén trà, choang một tiếng giòn vang.
Đại thượng cung một từ cũng không dám nói, sắc mặt Hoàng hậu biến đổi, cắn răng phẫn nộ nói:
– Tên Lý Ký là đồ súc sinh!
Đại thượng cung cuống quít đứng dậy can ngăn.
Hoàng hậu một chút cũng không thấy ổn, lạnh lùng nói:
– Bình thường thì chẳng thấy mặt đâu! Lúc đến, hắn ta gì cũng không nói, chỉ truyền một câu, ngươi đoán là câu gì?
Đại thượng cung lắc đầu nói:
– Nô tỳ không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!