Cánh tay của Hoàng hậu khẽ run rẩy trong vô thức, lưỡi dao nghiến nhẹ vào chiếc cổ mảnh mai của Minh Đức một nhát, máu tươi bắt đầu ứa ra từng giọt từng giọt trước mắt Kiền Vạn Đế.
Thấy hắn hoảng hốt dợm bước về phía mình, nàng liền ấn mạnh lưỡi dao thêm chút nữa: "Bệ hạ! Đừng lại đây!"
Dòng máu thắm đỏ lập tức ào ạt tuôn trào, khiến một Hoàng đế đã từng rong ruổi chốn biên cương, xông pha nơi trận mạc, vào sinh ra tử biết bao lần như Lý Ký chân bỗng nhũn ra, khựng lại tại chỗ: "Ngươi… ngươi định làm gì?!"
"Thần thiếp khẩn thỉnh người thả hắn ra!"
Hoàng hậu đáp, rành rọt từng câu từng chữ một, "Thần thiếp có thể nhất thời mang tội với ngoại sanh của mình, nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn chết trên tay người!"
"Các ngươi hết muốn làm Hoàng hậu cùng Thái tử rồi phải không??"
"Địa vị Hoàng hậu này có thể không cần, Thái tử trở thành thường dân, vẫn có thể lay lắt sống tạm qua ngày nhưng nếu Thái tử phải dùng tính mạng của đệ đệ hắn như con tốt thí hòng chiếm đoạt ngôi báu kia, chi bằng từ bỏ cho rồi!"
Kiền Vạn Đế gần như cứng họng, chỉ biết chĩa tay vào mặt Hoàng hậu mà gằn giọng: "Giỏi… Ngươi giỏi lắm…
"Sát hại Minh Đức ư? Chẳng thà trực tiếp khoét thủng trái tim Lý Ký… còn đỡ đau đớn hơn… Kiền Vạn Đế hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trở lại:"Ta có thể thả hắn ra, nhưng trước giờ chưa từng có tiền lệ nào cho phép vô duyên vô cớ ngoại phóng một công tử [1] không kinh qua khoa cử."
"Thần thiếp tin rằng bệ hạ sẽ có cách…"
"Trẫm không có cách nào khác!" Kiền Vạn Đế át lời Hoàng hậu bằng thái độ điềm đạm dị thường,
"—— Trẫm nghĩ Hoàng hậu cũng hy vọng ngoại sanh của mình có thể bình bình an an chuyển đến một nơi khí hậu ôn hòa như Giang Nam cùng một chức quan nho nhỏ, còn hơn quyền cao chức trọng chốn kinh thành mà phải chịu mọi lời gièm pha bôi nhọ của triều đình. Trừ những phương thức thông thường, trẫm chẳng còn cách nào khiến đám lão thần trong triều không mảy may nghi ngờ hắn."
Hoàng hậu thoáng chút do dự.
" —— Xuân vi," Hoàng đế trên cao nhìn xuống, uy nghi nói tiếp,
"Vì đại hôn của Thái tử đã gần kề, xuân vi lần này sẽ được gia ân khai khảo sớm hơn. Nếu thi đậu, trẫm sẽ thả hắn ra ngay tức khắc. Nếu không đậu…"
"Nếu không đậu thì sao?"
Ánh mắt của Kiền Vạn Đế lướt qua nàng, nửa khinh khi nửa thương hại: "…Ngoại sanh của nàng mười lăm tuổi đã sáng tác được "Đế đô phú" [2], chẳng lẽ kỳ thi cỏn con thế này cũng không vượt qua nổi?
"Thượng Quan Minh Đức bên tai là một mớ thanh âm ong ong hỗn độn, cổ lại bị thứ gì đó lạnh giá áp chặt vào một lúc lâu, khiến y có cảm giác máu trong người sắp sửa đóng băng hết thảy. Sau đó thứ lạnh giá kia đột nhiên biến mất, Hoàng đế không hiểu sao cũng bỏ đi, rồi một nữ nhân bỗng ôm chầm lấy y, nghẹn ngào thầm thì:"Minh Đức! Minh Đức…!
Hài tử của ta, ngươi nhất định phải thi đậu, nhất định phải rời khỏi nơi này…"
"Hoàng hậu…"
"Ta đây, ta ở đây!"
"…Hoàng hậu," Y khẽ hé mắt, mơ hồ nhếch cười, "…Thái tử định từ bỏ địa vị của hắn, có phải không?"
Châu ngọc trên tóc lao xao lẻng xẻng khi Hoàng hậu kích động lắc đầu quầy quậy:
"Chỉ cần ngươi còn sống, thứ gì cũng sẽ có. Nếu ngươi chết đi… đành oán trách số mệnh hắn không được làm Thái tử…"
"Người sai lầm rồi," Y nhẹ nhàng phủ nhận lời nàng, "Người không nên bức bách hắn mới phải."
Hoàng hậu nhất thời ngơ ngác, chưa kịp hiểu ra "hắn" là kẻ nào thì Minh Đức đã mở to mắt chăm chú nhìn nàng, thanh âm cực kỳ trầm thấp: " —— Lý Ký.
"Hoàng triều từ trên xuống dưới, ắt hẳn chỉ mỗi mình Thượng Quan Minh Đức dám gọi thẳng họ tên của gã nam nhân đó. Trên giường, trong cung, trước mặt bá quan văn võ, khi thi hành nhiệm vụ, khi trần trụi mây mưa, khi nổi khùng chửi rủa… bất luận thời điểm hay địa điểm, thằng nhóc này đều cóc thèm tuân theo cái -gọi -là tôn ti cao thấp hay lễ giáo luân thường."Hoàng hậu, ta thi đậu xuân vi thì có thể cao chạy xa bay, địa vị của Thái tử cũng có thể tạm thời giữ vững, nhưng sau đó thì sao? Nửa năm nữa thì sao? Một năm nữa thì sao? Hai năm, ba năm, vài năm nữa sẽ ra sao…?
Nếu một ngày kia tin đồn truyền đến, rằng Thượng Quan Minh Đức đã đột ngột qua đời vì bạo bệnh, người sẽ tin hay không tin đây?"
Thanh âm thiếu niên khàn khàn lạnh lẽo, thậm chí thoáng chút cay nghiệt tàn nhẫn, khiến Hoàng hậu vô thức đưa bàn tay có những chiếc móng giả thật dài thật quý phái lên che miệng, ánh mắt khủng hoảng bất an.
"Một khi ta "qua đời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!