Chương 9: Trà sữa

"Ai muốn nhảy hả? Buông tôi ra."

Sầm Khê giãy giụa một chút, nhưng không ngờ An Đông lại như có sức mạnh từ đâu tới, ôm chặt cô muốn chết như sợ cô biến mất, một tay kéo cô lùi lại, một bên liên tục nói: "Sầm Khê, cậu bình tĩnh một chút, nghĩ lại xem cậu mới hai mươi tám tuổi, cậu còn có ba mẹ..."

Càng giãy giụa, đối phương lại càng ôm chặt hơn. Sầm Khê tức đến cười, đơn giản dừng phản kháng, quay đầu nhìn An Đông: "Tôi biết bơi."

Trên má Sầm Khê rõ ràng còn những giọt nước mắt, mi mắt cũng ướt, bên môi lại mang theo nụ cười không có chút ấm áp nào. An Đông sững sờ, nghiêm túc nói: "Biết bơi cũng không thể nhảy xuống đó, rất nguy hiểm."

"Buông ra, đau quá." Cảm nhận được ánh mắt của An Đông đang nhìn thẳng vào mình, Sầm Khê nhíu mày, nghiêng mặt đi nói.

An Đông do dự, buông lỏng cánh tay ra, nhưng vẫn chăm chú nhìn cô.

Đây là con sông có lưu lượng dòng chảy rất lớn, mỗi năm đều xảy ra một hai vụ nhảy cầu hoặc trượt chân rơi xuống nước, vì vậy mỗi lần đi qua cây cầu này, An Đông đều đặc biệt chú ý, chẳng sợ đây chỉ là sự kiện có xác suất thấp.

Sầm Khê nhíu mày xoa cánh tay bị An Đông làm đau, ánh mắt lướt qua chiếc áo sơ mi trắng muốt đơn giản trên người cô ấy, cùng với chiếc xe tải chưa đóng cửa không xa đó.

Có vẻ như An Đông thật sự nghĩ rằng cô muốn nhảy sông tự tử.

Thật là... Cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại có chút tức giận.

Trong mắt An Đông, cô có chật vật đến thế sao?

"... Sầm Khê." An Đông lúc này mới cảm thấy lạnh, run lập cập, nhưng vẫn ôm cánh tay nói hết câu: "Thiên nhai nơi nào không có cỏ xanh, cậu xuất sắc như vậy, nhất định có thể tìm được người tốt hơn."

Sầm Khê: ...

Thấy cô cúi đầu không nói gì, An Đông cảm thấy chính mình có khả năng nói đúng, trong lòng trào lên một cổ cảm xúc hỗn tạp mất mát thương hại

- hóa ra Sầm Khê thật sự thất tình. Cô thật sự có bạn trai cũ.

"Cậu có thể... đi với mình một chút không?" An Đông thử giọng nhỏ nhẹ nói, "Mình có thứ cho cậu."

Sầm Khê liếc nhìn đôi môi tái nhợt vì lạnh của An Đông.

Vốn dĩ tâm trạng đã tệ đến cực điểm, bị An Đông làm ồn như vậy, những thứ tích tụ trong lòng như tan biến không ít.

Có thể là hiện tại quá buồn chán, Sầm Khê "Ừm" một tiếng, đi theo phía sau An Đông, hướng về phía chiếc xe tải đậu không xa.

Cô thất thần nhìn bóng dáng của An Đông.

Trong ấn tượng, An Đông vẫn luôn rất gầy, đồng phục mặc trên người có vẻ rộng thùng thình, trước sau giống như cô bé ngây thơ.

Hiện tại nhìn qua so với trước khỏe mạnh hơn nhiều, tóc đen nhánh tươi tốt, buộc đơn giản phía sau đầu, hiện ra vài phần khác biệt với thời trung học.

An Đông nửa người thò vào cabin lái, không biết đang tìm kiếm gì. Sầm Khê khoanh tay đứng một bên, ánh mắt dừng lại ở đôi tay đang chống ở cửa xe của An Đông.

Là một đôi tay thon dài nhưng thô ráp, so với đôi tay nữ tính thì hơi to, móng tay cắt thật ngắn, các đốt ngón tay đỏ ửng vì lạnh.

Sầm Khê còn nhớ rõ cảm giác khi đôi tay này nắm lên là như thế nào, cũng nhớ rõ cảm giác khi dùng những dây thần kinh nhạy cảm nhất của cơ thể để bao quanh nó là cảm giác như thế nào.

Những hồi ức không nên có lại xuất hiện trong đầu.

Sầm Khê nhíu mày, cắn môi, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

An Đông đầu tiên tìm ra áo khoác, khoác lên người, sau đó lại lấy ra một túi giấy tinh xảo, quay người đưa cho Sầm Khê: "Cái này cho cậu."

Sầm Khê nhìn túi đó, nhận ra đó là một thương hiệu trà sữa nổi tiếng toàn quốc, lắc đầu: "Tôi không uống trà sữa."

Cô ngày thường thực sự không uống trà sữa, uống cà phê tương đối nhiều hơn, hơn nữa là cà phê đen thuần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!