Tại sao lại như vậy chứ?
Sầm Khê nhắm mắt lại, tuyệt vọng thầm nghĩ.
Làm sao cô lại có thể thích An Đông được?
Dù chưa từng thực sự thích ai một cách mãnh liệt, nhưng hình mẫu lý tưởng trong đầu cô rõ ràng phải là một người mạnh mẽ, hoàn hảo, không thể bắt bẻ...
Mặc dù điều đó nghe có vẻ quá mức hư vô mờ mịt, nhưng ít nhất cũng không phải là An Đông, một cô gái có phần thô kệch và bảo thủ như vậy.
Thậm chí còn là một gái thẳng đến mức ngây thơ.
Hiện giờ cô thực sự ghét bỏ bản thân mình.
Nhưng cô chẳng thể nào kiềm chế được, bởi vì chỉ cần chạm vào làn da ấm áp nơi cẳng chân của An Đông là cô đã run rẩy, bị cuốn vào vòng xoáy bởi hơi thở và thân nhiệt của đối phương, lại càng đau lòng vì những nỗi khổ năm xưa của cô ấy.
Điều này có phải là thích không?
Cô không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Không ai hiểu rõ hơn cô rằng, khi rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi mảnh đất không thuộc về mình, hiện tại cô chỉ là một cái bóng yếu ớt trong hư vô.
Có lẽ loại cảm xúc này chỉ là tạm thời, khi nào cô rời khỏi Bạch Thạch trấn, mọi thứ đều sẽ khôi phục trở lại như cũ, và cô vẫn sẽ là chính mình.
Hàng mi ướt át của cô run rẩy, rồi từ từ mở to đôi mắt.
Nếu chỉ là tạm thời, thì tại sao cô không thể tự do phóng túng một chút?
Dù sao An Đông cũng muốn làm bạn với cô, không phải sao? Chỉ cần không vượt qua ranh giới "bạn bè" là được rồi.
Coi như là một kỳ nghỉ, coi như là một thử nghiệm với chính mình.
Cô cử động nhẹ, xoay người trong vòng tay An Đông, khiến hai người ngay lập tức vào trạng thái mặt đối mặt, hơi thở hòa quyện vào nhau.
"An Đông..." Sầm Khê nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, "Tôi có thể ôm cậu một cái không?"
An Đông sửng sốt, rồi ngay lập tức gật đầu không chút do dự tỏ vẻ khẳng định: "Tất nhiên là được rồi, Sầm Khê."
Sầm Khê vươn tay, lòng bàn tay từ từ vuốt qua đường cong eo thon gọn mà rắn chắc của cô ấy, cuối cùng dừng lại ở phía sau lưng, rồi ôm cả người An Đông vào lòng mình.
An Đông cao hơn cô, được ôm trong lòng giống như một chú gấu bông lớn, thuận theo lại có cảm giác an toàn lạ kỳ. Cô ngửi thấy trên người An Đông có mùi hương giống mình, đến từ sữa tắm và dầu gội chung, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Điểm khác biệt ấy, chính là mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về An Đông.
"An Đông..." Sầm Khê nén xuống sự bồn chồn trong lòng, nhẹ giọng nói đường hoàng an ủi bên tai cô ấy, "Cậu sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."
Một dòng ấm áp tuôn trào trong lòng đang kích động của An Đông, cô ấy giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai của Sầm Khê, xúc động nói: "Sầm Khê, cảm ơn cậu. Cậu cũng vậy, chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."
Sầm Khê vậy mà chủ động ôm cô ấy vào lòng.
Cô ấy thật vui.
Sầm Khê còn khóc vì cô ấy nữa.
Sầm Khê thật tốt...
An Đông nghĩ, Sầm Khê đối với cô ấy tốt như vậy, sau này cô ấy phải tốt gấp bội phần với Sầm Khê mới được.
Bên ngoài tiếng gió tựa hồ vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, nhưng chiếc giường đơn nhỏ bé này lại ấm áp ấm áp biết bao. Hai cô gái thân mật tựa vào nhau, nói về những chuyện xa xưa thời cấp ba, nói về những ngày tháng đã qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!