Sắp tới tháng tư, khí lạnh cũng đã đến những ngày cuối cùng, hơi ấm từ điều hòa khiến người ta có chút thất thần, hơn nữa bên ngoài cuồng phong gào thét, độ ấm đích xác không cao.
Sầm Khê tay chân đều lạnh băng, cảm nhận được An Đông đang đến gần phía sau mình, thần kinh không tự giác căng chặt lên.
Cô mím môi, nhìn chăm chăm vào bức tường trước mặt. Cô muốn xem An Đông sẽ dựa gần đến mức nào, nếu quá phận quá, cô sẽ khiến An Đông lui về.
Nhưng An Đông cũng không có dựa rất gần, chỉ là thật cẩn thận mà dừng lại ở một khoảng cách vi diệu: "Sầm Khê, mình có làm phiền cậu không?"
An Đông vừa rồi cánh tay treo bên ngoài, quả thật có điểm lạnh, hiện tại toàn bộ thân thể khó khăn lắm mới được hơi thở ấm áp của Sầm Khê bao vây quanh, tức khắc đã thoải mái hơn nhiều.
Cô ấy ôm lấy chiếc chăn ấm áp thơm tho có nếp nhăn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Sầm Khê cùng mình dây dưa bên nhau, nhìn mái tóc dài nhu thuận lưu luyến sau đầu của Sầm Khê, cảm giác nói không nên lời mà yên lặng cùng thỏa mãn.
Những mệt mỏi do vượt qua mạo hiểm trong cơn gió to từ Tô Luân, trong nháy mắt đều tiêu tán hết.
Động tĩnh phía sau đình chỉ, trong phòng an tĩnh vài giây.
Sầm Khê đột nhiên cảm thấy nói không nên lời mà thẹn thùng và bực dọc, mở miệng nói: "Cậu lạnh thì nói, để tôi nói mẹ tôi tìm một cái chăn khác cho cậu."
Nói tới đây, cô cũng hậu tri hậu giác —— cô căn bản trước nay chưa bao giờ nói qua muốn cùng An Đông ngủ chung một giường một chăn!
Chỉ là vừa mới thừa dịp cô tức giận, An Đông tự mình dính lại đây thôi.
An Đông tự mình không đúng mực, thế mà tự nhiên đảo ngược thành như cô tự mình đa tình vậy.
"Không cần đâu, Sầm Khê." An Đông sửng sốt một chút, thấp giọng nói, "Không cần phiền hà như vậy đâu?"
Sầm Khê vẫn cứ nhìn vách tường trước mặt, không trả lời cô ấy.
Cô ấy nhìn thấy sợi tóc của Sầm Khê để lộ ra một chút đỏ ửng ở lỗ tai, lại nhìn khoảng cách giữa hai người, bừng tỉnh đại ngộ —— hai người dùng chung một cái chăn như thế này, ở giữa sẽ có một cái khe hở, Sầm Khê chắc chắn cũng lạnh, chỉ là ngượng ngùng không nói thôi.
Mà cô ấy dựa gần như vậy, Sầm Khê cũng đồng thời sẽ ngượng ngùng.
Sao Sầm Khê lại dễ dàng ngượng ngùng như vậy nhỉ?
Sầm Khê... sao lại có thể biệt nữu mà lại đáng yêu như vậy chứ.
Trong nháy mắt, như thể chỉ có một mình cô ấy bước vào mùa xuân, những chồi non mềm mại mà lại kiên cường ở trong lòng cô ấy sinh trưởng, ngo ngoe rục rịch mà làm rung động trái tim cô ấy, khiến cô ấy phải làm điều gì đó mới có thể giảm bớt sự rung động ngày càng phồn thịnh trong lòng.
Cô ấy l**m l**m cánh môi, mắt trông mong mà nhìn lỗ tai của Sầm Khê, hướng về phía trước cọ cọ, lại cọ cọ, vượt qua cái ranh giới mà cô cố tình để lại, cẩn thận ôn nhu mà gần sát vào lưng Sầm Khê, áp sát vào tai Sầm Khê, nhẹ giọng nói: "Sầm Khê... như vậy thì sẽ không lạnh nữa."
Cô ấy không muốn ngủ hai chăn riêng với Sầm Khê.
Bị nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút của cô ấy dán sát vào, thân thể Sầm Khê căng thẳng trong một khoảnh khắc, theo bản năng mà muốn bảo cô ấy đừng dựa gần như vậy, nhưng lại không biết nói ra miệng như thế nào.
Cô vậy mà có chút tham luyến độ ấm sau lưng.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô chính là muốn An Đông gần hơn một chút nữa.
Gần một chút, lại gần một chút nữa... Thân thể không hề thuộc về đại não, tránh thoát sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của cô, hướng về nơi ấm áp để dựa sát.
Cô rõ ràng không phải ở trong thời ký rụng trứng.
Hơi thở của An Đông phả vào bên tai cô, nơi đó tức khắc đỏ bừng một mảnh.
An Đông lặng lẽ ngửi mùi tóc mới gội của cô, rút cánh tay ra, ôn thanh nói: "Sầm Khê, cậu nâng cổ lên một chút, để mình luồn vào đi."
Sầm Khê có chút mất tập trung, thất thần mà ngẩng đầu, An Đông liền đưa cánh tay xỏ qua, để Sầm Khê gối lên cánh tay của mình.
"Như vậy thì không lạnh rồi đúng không?" An Đông nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!