Chương 46: Ngủ chung

Sầm Khê không nói rõ, nhưng An Đông có thể cảm nhận được, Sầm Khê dường như đã không còn giận cô ấy nữa.

An Đông cong đôi mắt lên, giọng nói không giấu được sự mong chờ: "Được được, vậy mình chuẩn bị trước, cậu muốn đi thì nói, chúng ta sẽ xuất phát ngay."

Trên mặt cô ấy tràn đầy sự thành khẩn và vui sướng, cảm nhiễm đến tâm trạng của Sầm Khê cũng không khỏi tốt lên.

"Tùy cậu." Cô thu lại nụ cười ở khóe môi, một lần nữa cúi đầu nói: "Cậu nhanh lên đi sấy tóc đi."

Nói xong, chỉ tay về phía máy sấy tóc trên kệ đồ.

"Được." An Đông vẫn cứ nhìn cô cười, gật đầu đáp.

***

Trần Tuệ hôm nay nấu sáu món một canh, đem thịt dê tốt nhất mà mẹ Tiểu Gia mang đến hai hôm trước hầm nhừ. Sầm Chính Bình cứ bới lông tìm vết, ngại không may mắn, đành mở một túi dưa chua ra, thấy chữ "Phát".

Trần Tuệ không quan tâm đến ông, vẫn cứ khuyên An Đông ăn nhiều thêm. An Đông cũng đặc biệt nể tình, ăn rất ngon miệng, còn khen Trần Tuệ nấu ăn ngày càng ngon, khiến Trần Tuệ mỹ mãn không thể tả.

Sầm Khê ngồi bên cạnh An Đông, như thường lệ không nói lời nào, nhưng ăn rất thong thả ung dung và thanh lịch.

Ánh mắt Trần Tuệ nhìn từ mặt An Đông chuyển sang mặt Sầm Khê, đột nhiên hỏi: "Hai đứa cãi nhau hả?"

An Đông giật mình, theo bản năng nhìn về phía Sầm Khê.

Sầm Khê vẻ mặt không đổi sắc: "Mẹ, sao mẹ lại hay quản nhiều chuyện thế?"

Trần lão sư lời nói thấm thía mà nói: "Mẹ mà không quan tâm con thì con làm sao lớn nổi đến vậy? Bạn thân với nhau cãi nhau là điều không tránh khỏi, chỉ cần kịp thời nói chuyện, không có mâu thuẫn nào không giải quyết được. Mẹ hy vọng hai đứa có thể hòa thuận ở chung với nhau."

Lời này nghe như thế nào cũng thấy quái quái, biểu cảm của Sầm Khê có phần mất tự nhiên: "Mẹ, chúng con không cãi nhau, mẹ ăn cơm đi."

"Không cãi nhau sao?" Trần Tuệ hồ nghi lại nhìn về phía An Đông, "Tiểu An, Sầm Khê thật sự không làm khó dễ con chứ?"

"Không... thật sự không có đâu ạ." An Đông vội vàng biện hộ cho Sầm Khê, tình cảm chân thành nói: "Dì ơi, Sầm Khê đối với con đặc biệt đặc biệt tốt."

Nghe thế này thì không đáng tin lắm. Trần Tuệ còn không hiểu con gái mình sao? Sầm Khê khó tính ấy, từ nhỏ tính tình đã cao ngạo, hồi cấp ba trừ cái tên "Ngôn Vi" ra thì Sầm Khê gần như không nhắc đến ai khác, lên đại học càng không thể nào giao tiếp với bạn cùng trường, cũng không biết khi nào lại liên lạc với An Đông.

Sầm Khê như vậy, sao có thể đối với An Đông "đặc biệt đặc biệt tốt"?

Bà dõi mắt nhìn hai cô gái trẻ đối diện. An Đông không cẩn thận chạm vào cánh tay Sầm Khê, Sầm Khê nhíu mày nhìn qua, An Đông lập tức ngượng ngùng cong đôi mắt cười, hai người nhìn nhau một giây, Sầm Khê đầu tiên dời mắt đi, chân mày vẫn nhíu lại, nhưng khóe môi lại hiện lên một tia ý cười khó phát hiện.

Xuất phát từ trực giác nhạy bén của một bà mẹ khó tính, Trần Tuệ ngửi thấy một tia gì đó không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra không thích hợp ở chỗ nào.

"Tiểu An à, hôm nay cũng đừng về nữa, gió lớn quá." Trần Tuệ không nghĩ ra thì thôi, nói: "Ngày mai gió nhỏ hơn rồi hãy về."

Chưa kịp để An Đông nói gì, Sầm Khê đã lập tức phản đối: "Nhà không có phòng trống, không có chỗ cho cậu ấy ngủ."

Trần Tuệ liếc con gái một cái: "Ngủ trong phòng con một đêm thì sao?"

"Dì ơi, con về nhà thôi ạ." Thấy Sầm Khê không vui, An Đông lập tức mở miệng giải thích: "Mẹ con ở nhà một mình, con cũng không yên tâm."

Sầm Khê động tác múc canh hơi dừng lại, rồi lại như không có chuyện gì.

Không như mong muốn, sau bữa cơm, bên ngoài gió to đã đạt cấp bão cát lớn nhất, bóng đêm vàng đục, cát bay đá lăn. Không cần ra cửa, ngay ở hành lang cũng có thể cảm nhận được sức gió mạnh mẽ ép bức, trên lan can cầu thang đã rơi một lớp bụi dày.

An Đông nhìn ngoài cửa sổ, đứng dậy nói: "Sầm Khê, mình phải về rồi."

Sầm Khê cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.

An Đông tiến lại gần nắm nhẹ tay cô, giọng điệu thân mật: "Ngủ ngon nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!