Ngưu Lâm sắp xếp giường đệm ổn thỏa, từ trong xe ra, liền nhìn thấy An Đông đang cầm giẻ lau, đứng trước đèn xe thất thần nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, ánh mắt như lạc vào nơi nào đó, không biết đang nghĩ gì.
Cô ấy rõ ràng đang có tâm sự. Nhìn cái dáng ngơ ngẩn kia, có khi linh hồn đã bay đâu mất rồi cũng nên.
Thực ra đây vẫn chưa phải tình huống gì nghiêm trọng, nhưng nhìn bạn như vậy, Ngưu Lâm không khỏi cảm thấy mình làm bạn bao lâu nay...
Sau khi rửa mặt sơ qua một chút, cả hai nằm lên giường xếp, cửa thùng xe mở ra, từ bên trong có thể nhìn thấy dải ngân hà vắt ngang bầu trời. Đêm xuân ở vùng bờ cát vừa yên tĩnh mà lại lộng lẫy như vậy.
Nhưng khung cảnh mỹ lệ này bị một giọng nói phá tan, Trương Lỗi từ trong tường viện hô lên: "An Đông, Ngưu Lâm! Hai người có lạnh không? Mình lấy thêm chăn cho các cậu nhé?"
Ngưu Lâm hét to: "Không cần đâu! Cậu ngủ đi!"
Trương Lỗi ở trong tường viện nói thầm một câu: "Thật không lạnh sao?"
Cuối cùng vẫn đi vào.
Ngưu Lâm chán ghét nói: "Cậu ta cũng thật phiền."
Trước kia thời học sinh, Ngưu Lâm cũng thường xuyên chơi cùng Trương Lỗi, lúc đó tuổi niên thiếu còn trẻ ngây thơ, ranh giới nam nữ dường như cũng không rõ ràng lắm, có một số việc cô không hiểu, giờ mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy ghê tởm.
Trương Lỗi này thường xuyên quanh quẩn bên các nữ sinh, bề ngoài "ấm áp", nhưng không thiếu lúc chiếm tiện nghi của các nữ sinh. Nhờ thân thiết với các nữ sinh mà vô tư kề vai sát cánh, rồi sau lưng lại bàn tán thảo luận về vóc dáng, phát triển cơ thể của các bạn nữ...
Bây giờ ai cũng gần 30 tuổi cả rồi, chuyện gì còn không nhìn thấu nữa? Trương Lỗi này rõ ràng là đang nhắm vào bà chủ cửa hàng trẻ tuổi xinh đẹp, vừa muốn tiền, vừa muốn sắc, đem câu "Tôi muốn ăn cơm mềm" viết rõ trên mặt.
"Lâm Lâm, xin lỗi cậu nhé." An Đông ngượng ngùng nói, "Không nên lôi kéo cậu đến đây, đi theo mình chịu khổ."
Hôm qua cô ấy một lời đáp ứng Trương Lỗi, sau đó lại cảm thấy cô ấy và Trương Lỗi hai người trai chưa cưới gái chưa gả, đơn độc đi nông thôn thật sự không thích hợp lắm, liền hỏi Ngưu Lâm có muốn đi bờ cát Tô Luân xem không.
"Này, có gì đâu." Ngưu Lâm vô tư nói, "Vốn dĩ mình cũng rất muốn đến nơi này xem."
An Đông "ừm" một tiếng, nhìn bóng đêm bên ngoài thùng xe, tâm tư lại có chút mơ hồ, không tự giác hỏi: "Lâm Lâm... Cậu có từng thích ai không?"
Ngưu Lâm nghiêng người lại gần, mắt mở to nhìn cô ấy —— đang lo không biết làm sao mở lời thì An Đông lại tự động tìm đến cửa?
"Ừm... Mình đã kể với cậu rồi, mình từng có cảm tình với nam sinh ở ban 2 ấy?" Ngưu Lâm nghĩ nghĩ một chút rồi nói, "Còn có nam sinh cùng lớp đại học nữa. Bất quá cũng chưa có gì tiến triển được..."
"Thích một người, rốt cuộc là cảm giác như thế nào vậy?" An Đông nghiêng người lại đây, một cánh tay gập lại gối lên cổ, hỏi.
"Cậu hồi cấp ba, không phải có ý với Trương Lỗi sao? Này, có phải thật không vậy?" Ngưu Lâm nhịn không được hạ giọng hỏi lại.
"Mình không biết..." An Đông có chút mơ hồ.
Lúc đó, rất nhiều người đều nói cô ấy thích Trương Lỗi, vì Trương Lỗi thường chơi cùng cô ấy. Ngay cả tài khoản QQ đầu tiên của An Đông, cũng là Trương Lỗi giúp đăng ký.
Gia đình Trương Lỗi ở thị trấn, hoàn cảnh gia đình khá hơn cô ấy nhiều, những món đồ chơi mới lạ nào lưu hành trong giới học sinh, nhà Trương Lỗi đều mua cho con, có đôi khi An Đông sẽ mượn máy mp3 của anh ta nghe.
Lúc đó Trương Lỗi tỏ ra hào phóng lại hiền hòa, cô ấy cũng không lo lắng Trương Lỗi sẽ khinh thường mình.
Sau đó Trương Lỗi lại theo đuổi Sầm Khê, thái độ của cô ấy với Trương Lỗi cũng không thay đổi gì, nhưng lại âm thầm chú ý đến Sầm Khê nhiều hơn.
Về mọi thứ của Trương Lỗi, cô ấy đều có thể nói với Ngưu Lâm, nhưng về Sầm Khê, cô ấy lại tự nhiên không đề cập, không chỉ vì Ngưu Lâm phản đối việc cô ấy kết bạn với Sầm Khê, còn có lý do khác mà bản thân cô ấy cũng không hiểu rõ.
Khi người khác nhắc đến Sầm Khê, cô ấy liền cảm thấy xấu hổ, như bị người ta nhìn thấy mình đang khao khát một thứ vốn không xứng đáng được có, làm sao cô ấy dám can đảm so sánh với Sầm Khê, dám can đảm đặt mình và Sầm Khê trên cùng một mặt.
Ngưu Lâm thở dài: "Thực ra mình cảm thấy, thích một người rất đơn giản, chính là muốn ở bên cậu ta, muốn nghe giọng nói của cậu ta, nhìn thấy mặt cậu ta... vừa xuất hiện thôi, liền sẽ kiềm chế không được mà khẩn trương..."
An Đông nghe vậy, trước mắt từ từ hiện ra một khuôn mặt, một gương mặt xinh đẹp tinh xảo lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Cô ấy bị chính mình làm cho hoảng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!