Chương 43: Ái muội

Mùa xuân đã thực sự đến rồi. Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, sáng sớm đã ấm áp, An Đông nóng đến mức phải xốc chăn ra, cuối cùng cũng không thể ngủ được nữa.

Cô ấy bàng hoàng nhìn trần nhà vài giây, rồi lấy điện thoại ra, mở WeChat xem lại lịch sử trò chuyện với Sầm Khê.

Toàn bộ đều là cô ấy nói, Sầm Khê thỉnh thoảng mới trả lời một câu, cũng đều ngắn gọn nhưng lời ít mà ý nhiều.

Nhưng cô ấy vẫn thích nói chuyện với Sầm Khê. Dù chỉ là một câu "Ừm", "Được", "Cảm ơn" của Sầm Khê cũng khiến cô ấy cảm thấy được khẳng định, cũng vì thế mà cảm thấy vui vẻ.

Thật muốn nói chuyện với Sầm Khê...

Thôi kệ, cô ấy muốn nói chuyện với Sầm Khê.

Hôm qua cô ấy đột nhiên không đầu không đuôi mà bỏ đi như vậy, Sầm Khê chắc chắn cảm thấy cô ấy thật khó hiểu.

Thậm chí, Sầm Khê có thể đã nhận ra điều gì rồi?

Vấn đề là, rõ ràng chính cô ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra... Bản thân cô ấy cũng cảm thấy hành động của mình hiện tại có chút kỳ quái.

Cuối cùng cô ấy vẫn quyết định tránh nặng tìm nhẹ.

An Đông: [Sầm Khê ~ chào buổi sáng. [mặt cười]]

Gửi xong, cô ấy nắm chặt điện thoại, hồi hộp chờ Sầm Khê phản hồi.

Hồi hộp đến mức đổ mồ hôi, mới đột nhiên nhớ ra, hiện tại giờ này, Sầm Khê còn chưa rời giường.

Bả vai đang căng chặt của cô ấy liền thả lỏng.

Nhưng mà, sau khi cô ấy đi xuống phố nam xử lý một đống việc vặt, thời gian cũng đã qua 9 giờ rồi, Sầm Khê vẫn chưa phản hồi.....

"Sầm Khê à, ăn nhiều vào, gần đây con chạy đây chạy đó, gầy hẳn đi." Trần Tuệ đẩy đĩa trứng muối về phía Sầm Khê, "Ăn thêm một quả trứng nữa."

Sầm Khê nhíu môi: "Mẹ, con không thích ăn trứng muối."

Từ nhỏ cô đã không ăn trứng muối, Trần Tuệ lại cứ mỗi lần đều đẩy về phía cô.

Trần Tuệ bất mãn mà trừng mắt liếc cô một cái: "Mẹ chưa thấy con cái nhà ai khó tính như con, ai mà nói không thích ăn bánh quẩy chấm trứng muối chứ? Ăn ngon lắm mà, cả huyện này của chúng ta cũng chỉ có một mình con là không thích ăn."

"Sao mẹ biết chỉ có một mình con?" Sầm Khê nâng mí mắt lên, thong dong xoa tay, nhàn nhạt nói.

Sầm Chính Bình ở bên cạnh hát đệm thêm vài câu: "Sầm Khê à, mẹ con đây là một kiểu khoa trương tu từ pháp."

Sầm Khê chẳng thèm nhìn ông: "Con đây cũng là kiểu phản biện tu từ pháp."

Sầm Chính Bình bị chặn đến không biết nói gì.

Trần Tuệ ngược lại vui vẻ, một bên vừa lột vỏ trứng một bên vừa nói: "Tiểu An mang về một túi lớn đồ ăn, tươi mới lại ngon miệng, chỉ là mang về quá nhiều, ăn hai ngày rồi cũng chưa ăn hết, con gọi đứa nhỏ này tới nhà mình ăn cơm đi."

Sầm Khê nói câu "Cậu ấy cũng không thiếu mấy thứ đồ ăn này", liền đứng dậy đi về phòng thay quần áo.

Trần Tuệ thấy con gái tựa hồ có chút không cao hứng, nhưng lại không biết cô không cao hứng vì chuyện gì.

Như thế nào vừa nhắc đến An Đông, cô liền không cao hứng?

"Hai đứa cãi nhau sao?" Sầm Khê mặc đồ chỉnh tề xong ra ngoài, Trần Tuệ từ trong bếp thăm dò hỏi.

Sầm Khê cầm chìa khóa động tác dừng lại một chút, rồi sau đó như không có việc gì nói: "Không có. Con đi hiệu sách trước, tạm biệt."

Nói xong liền ra cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!