Chương 42: Đồng tính nữ

Sáng hôm sau, An Tú Anh dậy sớm thì phát hiện dì Từ đã chuẩn bị cơm xong, còn An Đông vẫn chưa dậy.

An Tú Anh sai dì Từ đi gọi con gái dậy, gõ cửa mãi mới thấy An Đông thò đầu ra, mắt buồn ngủ mông lung vẻ mặt mệt mỏi: "Dì Từ... dì và mẹ ăn trước đi, hôm qua con ngủ muộn quá, buồn ngủ lắm..."

Không đợi dì Từ kịp nói gì, An Tú Anh đã lên tiếng: "Ngủ gì mà ngủ? Ra ăn cơm."

An Đông ngáp một cái, cụp mí mắt: "Mẹ... Con thật sự mệt lắm. Mẹ với dì Từ ăn trước đi."

Nói xong liền đóng sập cửa phòng.

Căn phòng này cách âm khá tốt, nhưng không chịu nổi giọng to của An Tú Anh, tiếng càu nhàu nhỏ giọng vẫn lọt vào tai, khiến đầu óc dần tỉnh táo, những gì xem đêm qua cũng lần lượt hiện lên trước mắt, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất.

Hôm qua, An Đông cuối cùng đã hiểu nghĩa của "Les".

"Les"

- cách nói mơ hồ, chính là đồng tính nữ.

Bao nhiêu năm qua, An Đông đã đi qua không ít nơi, gặp không ít người, nhưng không hiểu sao, trong đầu cô ấy chưa bao giờ có khái niệm này.

Như một góc mông muội trong nhận thức đột nhiên được khai sáng, cô ấy như có hiểu biết hoàn toàn mới về một số người, một số việc trước đây.

Hoá ra trên thế giới này có một nhóm người như vậy, họ có một tên cộng đồng chung, đó chính là chỉ thích đồng giới.

Như vậy, lần trước đi Tây Nam giao hàng, hai cô chủ tiếp đãi cô ấy, chắc chính là như vậy phải không?

Lúc đó cô ấy rõ ràng thấy họ ở góc phố nắm tay, ôm nhau, hôn môi, mà chỉ cảm thấy có chút buồn bực, nhưng không chút nào nghĩ đến khía cạnh này.

Cô ấy còn xem "Cuộc sống của Adèle", vì bộ phim quá dài nên xem đến tận đêm khuya.

Đoạn giữa không thể tả được kia, cô ấy xem đến mặt đỏ tai hồng.

Một số tư thế trong đó... Chẳng phải giống như kiểu cô ấy và Sầm Khê hôm đó phát sinh quan hệ sao?

Khó trách Sầm Khê biết giữa phụ nữ với phụ nữ có thể như vậy... Hoá ra cô đã xem từ hồi cấp ba.

Xem xong phim, An Đông chậm chạp ngủ không được, lấy cuốn sách mua trên mạng chưa kịp mở ra "Cam không phải loại trái cây duy nhất" ra lật xem.

Bình thường An Đông không có thói quen đọc sách, nên khi cầm quyển này lên, quả thật thấy khó nuốt. Bất đắc dĩ đành phải lên mạng tra sơ qua nội dung và tìm vài đoạn phân tích.

Và rồi cô ấy bắt gặp một câu trích dẫn:

"Tôi khát khao có một người, yêu tôi đến chết vẫn dữ dội như thế. Hiểu rằng tình yêu và cái chết đều mạnh mẽ như nhau... Tôi khao khát có người hủy diệt tôi, và cũng bị tôi hủy diệt."

Trong nháy mắt, An Đông đã bị những lời này đánh trúng ngay lập tức.

Những lời này... Cô ấy cũng chẳng rõ câu này hay ở đâu nhưng nó khiến tim cô ấy rung lên, vừa cảm động, vừa k*ch th*ch.

An Đông vốn không có nhiều thú vui giải trí, chỉ thỉnh thoảng lướt vài video ngắn vô bổ, xem vài ba bộ phim thần tượng đang nổi, coi như giết thời gian rảnh rỗi không nhiều của mình.

Ngưu Lâm đối với một số phim thần tượng rất cuồng, lúc nào cũng hào hứng kể với cô ấy về couple yêu thích như thế nào, ngọt ngào thế nào, thấy Ngưu Lâm say mê như vậy, cô ấy kỳ thực cũng có chút ngưỡng mộ.

Phim thần tượng xem qua thì xem qua, tình cảm mãnh liệt và những cảm xúc khác truyền đạt bên trong, cô ấy dường như cũng không cảm nhận được.

Hay nói cách khác, cô ấy cũng cảm nhận được đôi chút, nhưng không mãnh liệt như Ngưu Lâm.

Nhưng những câu này, cô ấy cảm nhận được, thậm chí có chút bị chấn động.

Nữ chính trong sách đúng là khao khát một tình yêu bất diệt, một tình yêu đến chết cũng không phai, hai bên cũng đều mong muốn như nhau. Giây phút này, An Đông hoàn toàn đồng cảm, thậm chí còn thầm hạ quyết tâm nhất định phải đọc xong quyển sách này cho bằng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!