Chương 40: Đau lòng

Mệt mỏi sau một ngày dài, An Đông rửa mặt một phen, gửi tin nhắn "Ngủ ngon" cho Sầm Khê rồi chuẩn bị đi ngủ.

Sầm Khê vừa gội đầu xong, mái tóc dài còn ướt một nửa, ngồi trên mép giường nhìn chiếc điện thoại. Trên màn hình hiện lên biểu tượng cảm xúc "con chó đắp chăn nói ngủ ngon", cô cắn môi nhẹ.

Hôm nay An Đông sao lại không quấn lấy cô nói chuyện phiếm như thường ngày, chỉ nói thẳng một câu "Ngủ ngon".

Mấy ngày nay An Đông thường xuyên nhắn tin cho cô, bất kể là cái gì

- trong cửa hiệu dán một tờ giấy nhỏ cũng phải chụp ảnh gửi cho cô xem, buổi tối cũng muốn nói chuyện phiếm lòng vòng một hồi mới chịu nói "Ngủ ngon".

Tuy rằng có hơi phiền... nhưng Sầm Khê đã thành thói quen.

Thực tế thì cô và An Đông là hai người hoàn toàn khác nhau, từ tính cách đến quan niệm sống, hầu như không có điểm tương đồng nào. Cuộc trò chuyện chiều nay cũng cho thấy điều này.

An Đông cuối cùng đã phát hiện ra, hai người không có gì để nói với nhau sao?

Thôi, không nói thì không nói, dù sao cô cũng cảm thấy An Đông thật phong kiến, thật nhàm chán.

Cô không chịu được việc An Đông tùy tiện ra vào cuộc sống sinh hoạt của cô. Trước đây, người lạnh lùng nhất định phải là cô.

Cô chậm rãi gõ lại hai chữ: [Ngủ ngon.]

An Đông phản hồi ngay: [Ngủ ngon [Ánh trăng] Mơ đẹp.]

Sầm Khê nhìn dòng chữ này vài giây, không hồi âm nữa, nằm xuống giường đắp mặt nạ nghe radio tiếng Anh.

Cô nhìn lên trần nhà, lạnh lùng nghĩ thầm: Ngày mai cùng đi ăn món Hàn Quốc, cô nhất định không được quá phối hợp, bằng không có vẻ như cô đang theo đuổi người ta vậy.

Sáng hôm sau thức dậy, cô cũng không nhận được "tin nhắn quấy rầy" từ An Đông.

A, cuối cùng gái thẳng của mọi nhà kia cuối cùng cũng chán rồi sao.

Mãi đến hơn 10 giờ, Sầm Khê ôm cánh tay đứng ngoài cửa hiệu nhìn những công nhân trang trí bận rộn, chiếc điện thoại trong túi mới cuối cùng reo lên.

Sầm Khê đã để muộn vài phút mới lấy điện thoại ra.

An Đông: [Sầm Khê ~ mình còn ở trong thôn, sáng nay không về được rồi. [hình ảnh]]

Sầm Khê rũ mắt xuống, đã muộn hai giây mới chậm rãi mở ảnh to ra.

Là một bức ảnh chụp lều lớn bán rau củ, còn không cẩn thận chụp luôn đôi giày thể thao của chính An Đông.

An Đông: [Nhưng chiều nay mình chắc chắn có thể về, chúng ta vẫn cùng nhau đi ăn món Hàn Quốc nha.]

Sầm Khê nở một nụ cười nhỏ đến không ai phát hiện được, lạnh lùng hồi âm: [Ừm.]

An Đông: [Chó con vui sướng xoay tròn. gif]

Là lấy lòng, hay thật sự vui vẻ?

Vậy, hôm qua An Đông thật sự chỉ là mệt mỏi thôi sao?

Sầm Khê bỏ điện thoại vào túi, tỏ vẻ như không có chuyện gì để tiếp tục xem công nhân dán gạch sứ, cưa gỗ.

"Chị, hôm nay trời hơi nóng, hay em đến cửa hiệu chị An Đông mua hai cây kem về được không?" Tiểu Gia dùng tà áo của mình quạt gió, thò đầu ra nói.

"Ừm. Đi đi." Sầm Khê gật đầu sảng khoái, "Chỗ này để chị trông."

Tiểu Gia cũng ngoài ý muốn, vui vẻ mà chạy đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!