Tiết trời lạnh giá, máy lạnh trong phòng khách sạn được bật tối đa, không khí lạnh đến mức làm người choáng váng.
Đầu óc An Đông trống rỗng trong một khoảnh khắc.
Cô ấy chắc chắn là điên mất rồi. Biết rõ Sầm Khê uống quá nhiều, thế nhưng cô ấy không hề đẩy đối phương ra trước tiên, mà lại nhịn không được mà đánh giá trong lòng về đôi môi của Sầm Khê.
Thật mềm mại, lại rất thơm.
Tại sao Sầm Khê ở khía cạnh nào cũng hoàn hảo như vậy. Càng nhìn trộm, An Đông càng ý thức được rằng, Sầm Khê có vạn lý do để khinh thường mình
- trước đây là thế, bây giờ cũng vậy.
Tuy Sầm Khê được biết đến là cao ngạo lạnh lùng, nhưng hầu như ai cũng không thể phủ nhận rằng cô có vẻ ngoài tuyệt đẹp. Và có lẽ chính vì vẻ ngoài quá xuất sắc này, mọi người cũng khoan dung với cô hơn, dù sau lưng có bao nhiều bất mãn, mặt ngoài các mối quan hệ vẫn không có trở ngại gì.
An Đông để mặc Sầm Khê áp sát mình, dành một giây để cảm nhận đối phương, đánh giá một cách khách quan.
Không chỉ có đôi môi, còn có thân hình sát bên cô ấy, khiến cô ấy không dám thở đều...
Cảm giác cũng đặc biệt tuyệt vời.
Tại sao lại có người vừa gầy mà vẫn có vòng một đầy đặn thế này?
An Đông chán nản phát hiện ra, Sầm Khê gần như phù hợp với tất cả "tiêu chuẩn" mà cô ấy tha thiết mong ước, những tiêu chuẩn về người phụ nữ lý tưởng đối với cô ấy.
Bạn trai tương lai của Sầm Khê, có lẽ sẽ mê mẩn cô lắm.
Không, không phải là bạn trai tương lai, có lẽ như Ngưu Lâm nói, Sầm Khê đã thất tình rồi.
Nghĩ đến khả năng Sầm Khê có bạn trai cũ, cảm giác kỳ lạ trong lòng An Đông cuối cùng cũng được giải tỏa.
Chẳng lẽ là... Chris kia?
Sầm Khê không phải nhầm mình với bạn trai cũ đó chứ?
Có lẽ hôm nay cô ấy cũng uống quá nhiều, mới có những suy nghĩ kỳ quái như vậy.
"... Sầm Khê." An Đông lấy lại lý trí, khẽ lên tiếng, một tay chống vào thành giường, nâng thân người lên, tay kia đẩy nhẹ cánh tay Sầm Khê, "Cậu uống nhiều rồi. Đừng như vậy."
Không nên như vậy. Trước đây ở cấp ba, Sầm Khê rõ ràng rất ghét bỏ cô ấy, giờ lại ôm cô ấy chặt như vậy, khiến cô ấy cảm thấy... rất kỳ lạ.....
Năm đầu cấp ba, cô ấy ngủ giường tầng trên Sầm Khê. Có khi cô ấy bước xuống thang từ giường, sẽ thấy Sầm Khê nhíu mày.
Ban đầu cô ấy còn không hiểu tại sao, sau này vô tình nhìn thấy, mỗi lần cô ấy xuống giường, Sầm Khê lại dùng khăn giấy lau chỗ cô ấy đã bước qua trên mép giường.
An Đông tự nhận không phải là người nhạy cảm, nhưng hành động này của Sầm Khê thực sự xúc phạm đến cô ấy.
Từ đó về sau, mỗi lần xuống giường, cô ấy đều nhảy thẳng từ bậc cuối cùng xuống, đi giày luôn, thậm chí không còn ý định ngồi trên giường của Sầm Khê nữa.
Lúc đó cô ấy còn nghĩ rằng, theo thời gian, khi mọi người quen nhau hơn, cô ấy cũng sẽ có mối quan hệ tốt với Sầm Khê, giống như với Ngưu Lâm và những bạn cùng phòng khác.
Nhưng sự thật chứng minh cô ấy đã nghĩ sai rồi.
Cô ấy hòa thuận với gần như tất cả mọi người, trừ Sầm Khê.....
Sầm Khê ôm thật chặt, An Đông nghĩ phải tốn chút sức lực mới thoát được, nhưng không biết là sức mình quá lớn hay sức của Sầm Khê quá nhỏ, chỉ đẩy nhẹ thôi, một cánh tay của Sầm Khê đã mềm oặt rồi ngã xuống, các đốt ngón tay va vào tủ đầu giường phát ra tiếng "bộp" giòn tan, nghe đã thấy đau.
Sầm Khê có lẽ cũng biết đau, lập tức rút tay về, đôi lông mày đẹp nhíu thành một khối, cũng không còn rảnh để quấn lấy An Đông nữa.
An Đông sửng sốt một chút, không khỏi có chút ân hận, vươn tay nắm lấy tay Sầm Khê, nghiêng về phía đèn bàn để quan sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!