Chương 39: Khoảng cách

Sầm Khê chạm tay lên trán, tâm phiền ý loạn.

An Đông bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang, Sầm Khê bỗng nhớ ra điều gì đó, lòng chìm xuống, vội vàng dựa qua ôm vai An Đông kéo cô ấy vào lòng.

An Đông sửng sốt, quay đầu nhìn cô, hai người trong nháy mắt đối diện nhau, hơi thở gần gũi đan vào nhau.

Nhìn vào đôi mắt Sầm Khê, An Đông nuốt nuốt nước miếng.

Nhân lúc An Đông chưa kịp phản ứng, Sầm Khê quyết đoán đẩy cuốn sách dưới gối về phía trong, rồi nắm lấy tay An Đông đứng dậy, giả vờ bình thản như không có việc gì nói: "Đừng ngồi ở đây nữa, ra ngoài ăn cơm đi."

"Ừ..." An Đông nhìn cô vài giây, l**m l**m cánh môi, "Được."

Hai người ra khỏi phòng, Sầm Khê lập tức đóng cửa lại, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hôm qua cô lấy cuốn sách đó từ giá sách ra ôn lại, vô tình để trên sofa nhỏ dưới gối, tính toán tối nay tiếp tục xem.

Trần Tuệ thường không tùy tiện vào phòng cô, nên cô cũng tạm thời thả lỏng một ít cảnh giác. Vừa rồi tâm phiền ý loạn, kéo An Đông vào mà quên thu dọn.

An Đông chắc là không thấy rõ đâu.

Cô khẩn trương như vậy làm gì... An Đông lại không thích đọc sách, dù có thấy cũng chưa chắc sẽ chú ý.

Cô mặt vô cảm cầm lấy đôi đũa.

Trần Tuệ dường như đã quên mất sự xấu hổ lúc nãy, nhiệt tình khuyên An Đông ăn nhiều đồ ăn hơn, còn hỏi vài câu về tình hình gia đình cô ấy.

Sầm Khê nhíu mày nhẹ: "Mẹ, mẹ đừng cứ hỏi thăm chuyện nhà người ta."

An Đông vẫy tay: "Không sao đâu, Sầm Khê, dì không phải người ngoài, mình không ngại."

Cô ấy dừng lại một chút, chân thành nói với Trần Tuệ: "Nhà con chỉ có mẹ với con thôi, lúc con ba tuổi, mẹ đã ly hôn với ba con rồi."

Trần Tuệ nghe xong có chút động dung: "Thế mẹ con cũng không dễ dàng gì, một mình nuôi con lớn."

An Đông gật đầu, cụp mắt: "Dạ... Mẹ con sức khỏe không tốt, thật sự không dễ dàng gì. Ba con vào thành phố làm công, cũng chỉ vì chuyện ly hôn mà về nhà một lần, sau đó không bao giờ về nữa, cũng chưa bao giờ gửi tiền cho mẹ con. Sau này mẹ con mới biết, ba đã có gia đình khác bên ngoài rồi."

Sầm Khê cúi đầu đếm từng hạt cơm, lời An Đông lọt vào tai, từng chữ từng chữ đều nặng trĩu.

Nhưng giọng điệu An Đông thật sự rất bình tĩnh, không nghe thấy chút oán hận nào.

Trần Tuệ lập tức cảm thấy nuốt không nổi, buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Sao ông ta có thể như vậy? Có thể kiện ông ta!"

An Đông cười nhẹ: "Dì, mẹ con chỉ học hết lớp hai tiểu học, chữ cũng viết không rõ lắm... Lúc đó cũng không hiểu gì về kiện tụng, nhiều năm rồi cứ thế mà qua đi."

Trần Tuệ thở dài, cũng không đành lòng hỏi thêm, nhìn về phía An Đông với ánh mắt càng thêm thương yêu, cứ khuyên cô ấy ăn nhiều vào, còn bảo sau này thường xuyên đến chơi.

An Đông thực sự không tỏ ra có gì buồn bã cả, vẫn cung kính mà thân thiết với Trần Tuệ.

Sầm Khê ăn một lúc liền bỏ đũa, còn An Đông thì từ đầu đến cuối ăn rất ngon miệng, đến chén cơm Trần Tuệ múc cho cũng ăn hết sạch.

"Nhìn con xem, con lại để thừa cơm." Trần Tuệ bất mãn nhìn chén Sầm Khê, "Học hỏi An Đông đi. Còn có cái tính tình đó, bao giờ mới sửa, nhìn An Đông tính tình tốt thế, con gái phải dịu dàng chút chứ."

Sầm Khê cau mặt: "Thế mẹ muốn An Đông làm con gái mẹ à?"

"Thực ra mẹ muốn lắm!" Trần Tuệ hừ một tiếng, "Nhưng mẹ người ta cũng không chịu đổi với mẹ đâu."

An Đông mím môi, cẩn thận liếc nhìn Sầm Khê, nhân lúc Trần Tuệ vào bếp liền áp sát Sầm Khê hỏi nhỏ: "Giận sao?"

Bị hơi thở ấm áp bao phủ, Sầm Khê cảm thấy khả năng tự khống chế của mình khá ổn. Có lẽ do số lần quá nhiều nên đã miễn dịch, tóm lại lúc này cô hoàn toàn không hề dao động, rất bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!