Chương 37: Hấp dẫn

An Đông cả người đều kỳ quái, làm gì cũng kỳ quái.

An Đông lại vì cái gì mà muốn làm bạn với cô?

Chẳng lẽ An Đông đã quên mất chuyện "sự kiện laptop", quên mất các cô từng không hài lòng với nhau?

Sầm Khê không quên.

Chuyện này khách quan mà nói, thật ra cô đã quá hung với An Đông. Nhưng lúc ấy là thời thiếu niên còn kiêu ngạo, cô căn bản không hiểu hai chữ "áy náy" viết như thế nào.

Nói vậy cũng không đúng, Sầm Khê của 28 tuổi, thực ra cũng không biết hai chữ "áy náy" viết như thế nào. Có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt mỏi mệt ngủ trên giường, An Đông lúc đó 16 tuổi, giờ nghĩ lại, trong lòng cô lại hiện lên nỗi chua xót khác thường.

Có lẽ một mạt chua xót này đã sớm được gieo xuống từ năm 16 tuổi ấy, chỉ là bị cô dễ dàng xem nhẹ. Cô còn có thế giới rộng lớn hơn muốn khám phá, Bạch Thạch trấn với cô mà nói đều quá nhỏ bé, không đáng kể, nhanh chóng đã bị cô ném ra sau đầu.

Loại chua xót này gọi là "đau lòng".

Tiếng nước "xào xạc" đột nhiên dừng lại, Sầm Khê khỏa thân đứng trong làn hơi nước lượn lờ, nghiêng đầu nhìn về phía gương, phát hiện chính mình lúc này đang cau mày, vẻ mặt không thể chịu đựng được.

Sầm Khê có thể đồng tình rằng An Đông không có gì đáng trách, đồng tình rằng An Đông là người tốt, nhưng cô chịu không nổi việc cô đang đau lòng vì An Đông.

Cô thế nào lại đem gái thẳng như vậy về nhà thật sự, thật là...

An Đông nhìn qua là người sẽ không nghĩ nhiều, nói không chừng cô ấy căn bản không có ý gì thêm, chỉ đơn thuần muốn mua cho cô một túi chocolate, mời cô cùng ăn bún mà thôi.

Lại nói, cô và An Đông lúc đó cũng không thân, An Đông làm sao biết được cô thường xuyên ăn quán bún đó.

Từ phòng tắm ra, bị gió lạnh thổi qua, Sầm Khê thanh tỉnh hơn rất nhiều, tìm lại được sự kiêu ngạo của chính mình. Cái gì mà đau lòng, đó chỉ là ảo giác sinh ra từ sự đồng cảm thôi.

***

Ngày hôm sau, Sầm Khê chỉ đạo Tiểu Gia phân loại tất cả sách theo khu vực, An Đông cũng mang theo sư phó trang trí đến cửa.

Cách một buổi tối, giờ lại gặp An Đông, Sầm Khê vẫn cảm thấy ở nơi nào đó có chút không đúng.

Cô giống như so với bình thường càng dễ dàng nhận thấy ánh mắt từ An Đông. Mà An Đông lại như hoàn toàn bất giác, luôn hồn nhiên nhìn chăm chú vào cô như vậy.

Sầm Khê quay mặt đi, chỉ để lại cho An Đông một bên sườn mặt cao quý lãnh diễm.

An Đông tìm đến đúng là người quen, giá cả định thực sự công bằng hợp lý, dựa theo thị trường, không hố không lừa đảo, còn có thể tặng thêm một ít đèn nhỏ trang trí. Vì thế ngoài việc bàn về đèn đóm bên ngoài, Sầm Khê cũng nói chuyện với anh ta về giá cả những món trang trí khác.

Hình thức cũng khá cứng nhắc, Sầm Khê xem đồng hồ, An Đông liền từ cửa hàng đồ ăn vặt đối diện cầm đồ uống và bánh kẹo đi về đây, mặt đầy tươi cười mà nói chuyện phiếm với sư phó kia, cứ một ngụm "chú Vương" này, một ngụm lại gọi "chú Vương" nọ.

Thật ghét cái bộ dạng này của cô ấy.

Đặc biệt là vì hiệu sách muốn trang hoàng, An Đông mới có bộ dạng này, điều này liền càng làm Sầm Khê phiền lòng. Cô không hiểu An Đông làm gì mà thân thiện như vậy, rõ ràng "chú Vương" làm đơn hàng này cũng là kiếm được tiền, ông ta là phải cảm ơn An Đông hỗ trợ kéo đơn mới đúng.

"Cái này không tồi." Sầm Khê đi qua, ngắt lời bọn họ, đưa cho "chú Vương" xem đèn trên tờ catalog.

"Được, cô chọn tốt đấy, có thể đến tiệm tôi xem, càng yên tâm hơn một chút." Chú Vương nói, "Tiểu An, lấy nhiều hay ít cũng chắc chắn cho cô giá thấp nhất."

Sầm Khê gật đầu: "Được. Vất vả chú."

Cô vẫn đứng yên một chỗ, thần sắc lại nhàn nhạt, chú Vương đành phải thu lại nụ cười ban đầu, mặt đầy ý cười gượng: "Được, thế các cô bận đi, tôi về trước, có việc gì thì gọi điện nhé!"

Chú Vương ra ngoài, Sầm Khê chỉ tiễn có hai bước, An Đông lại đi theo ra ngoài, trò chuyện nửa ngày mới quay về.

Thật là... với ai cũng thân thiện.

"Sầm Khê, tối nay cùng nhau ăn cơm đi." An Đông giúp sắp xếp lại sách trên quầy, đến gần bên cạnh Sầm Khê, thân mật mà nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!