Chương 36: Để ý

Mùa xuân phương Bắc trong trẻo mà lại khô ráo, hoàng hôn kéo dài những bước chân. Trên bầu trời xanh thẳm phía xa, những sắc thái hùng vĩ và bao la chỉ có thể nhìn thấy tại Bạch Thạch trấn.

Nhưng những người sống lâu năm tại đây đều vội vã chạy đua với thời gian, lo cơm áo gạo tiền. Chẳng ai ngẩng đầu nhìn ngắm, chỉ để dư âm xinh đẹp ấy chậm rãi dạo bước rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

An Đông thu thập tâm tư, bước sang phía đối diện hiệu sách tìm Sầm Khê. Khi nhìn thấy Sầm Khê đang đứng trước cửa tiệm, bên cạnh mấy chồng tạp chí tình yêu hôn nhân đã hết hạn với màu sắc rực rỡ. Sầm Khê nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, lộ ra vẻ thưởng thức khó hiểu.

An Đông không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nhưng cô ấy nhìn thấy không trung trước sau vẫn như một.

Sầm Khê rốt cuộc đang xem cái gì vậy?

Lúc này, Sầm Khê làm An Đông cảm thấy có chút xa xôi.

Nhìn nghiêng mặt Sầm Khê, An Đông không lên tiếng quấy rầy mà đứng bên cạnh, ngẩng đầu cùng cô nhìn.

Trước kia khi sống ở Bạch Thạch trấn, Sầm Khê cũng giống những người khác, chưa bao giờ dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn bất cứ thứ gì của Bạch Thạch trấn này.

Đối với người khác thấy bình thường, nhưng đối với cô, nơi đây tất cả đều đại diện cho sự lạc hậu, ngu muội. Dù phong cảnh có vĩ đại đến đâu cũng không dùng được, cô khao khát đến thế giới rộng lớn hơn.

Nhưng bây giờ, cô một lần nữa trở lại Bạch Thạch trấn, dùng ánh mắt khách quan để đối đãi nơi này một lần nữa, mới phát hiện ra không trung của Bạch Thạch trấn tráng lệ như vậy.

Có lẽ đúng là vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ở lại mãi mãi, nên bây giờ mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó đi.

Mặc kệ thế nào thì cô vẫn sẽ rời khỏi nơi này.

Sầm Khê đang suy nghĩ thì từ khóe mắt liếc thấy An Đông, thấy cô ấy cũng ngẩng đầu nhìn không trung. Gió khô thổi qua, đôi mắt cô ấy hơi nheo nheo lại, hàng mi đen đặc đập trên mi mắt, cong thành một vòng cung tươi tốt.

"Cậu muốn ăn gì?" Sầm Khê nhìn cô ấy vài giây rồi hỏi.

An Đông nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt trong suốt ánh lên ý cười ôn hòa: "Cậu muốn ăn gì thì mình ăn đó."

Sầm Khê dời đi ánh mắt, ôm chặt cánh tay: "Tôi không có gì muốn ăn cả."

An Đông bước lại gần hơn một chút, giọng nhẹ nhàng nói: "Vậy để mình dẫn cậu đi ăn, được không?"

Bị hơi thở của cô ấy bao phủ, Sầm Khê cúi mặt không nhìn cô ấy: "Ăn gì?"

An Đông cười nói: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."

Sầm Khê chưa nói "Được", nhưng cũng chưa nói "Không được", chỉ ra lệnh cho Tiểu Gia dọn mấy chồng tạp chí quá hạn đó vào trong, sau đó chuẩn bị đóng cửa.

An Đông cũng giúp dọn dẹp, rất nhanh là xong, sau đó cô ấy đi lấy xe lái qua đây.

Tiểu Gia cầm túi ra, thấy An Đông lái xe lại đây, vừa muốn hỏi các chị định đi ăn gì ngon thì An Đông đã lấy từ trong xe một túi nilon đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Gia: "Tiểu Gia, lấy về nhà ăn đi."

Đôi mắt Tiểu Gia sáng lên, ngoài miệng nói "Chị An Đông cho đồ ăn nhiều vậy, em ngại lắm", nhưng tay thật nhanh, lập tức nhận lấy.

Quay đầu thấy Sầm Khê nhìn qua với sắc mặt hơi trầm xuống, cô ấy lập tức nói to: "Chị họ, chị An Đông, hai chị ăn ngon nha, mẹ em thúc em về nhà rồi!"

Sau đó cưỡi lên chiếc xe điện mini, nhanh như chớp mà chạy.

"Cậu đừng hay cho nó đồ ăn vặt nữa." Sầm Khê ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn xong nói.

Cũng không phải Sầm Khê tự mình đa tình, rõ ràng sở dĩ An Đông đối Tiểu Gia tốt như vậy hoàn toàn vì Tiểu Gia là em họ của cô.

An Đông, kẻ tốt bụng tràn lan này, đến bạn cùng lớp thời trung học và em họ đều phải chiếu cố, chẳng biết còn muốn đồng thời chiếu cố bao nhiêu người nữa đây.

"Không sao." An Đông khởi động xe, cười nói, "Mấy cái đồ ăn vặt đó đóng gói mã vạch không in rõ, không thể quét mã được, để cũng là bỏ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!