Chương 34: Gái thẳng

An Đông vừa tỉnh dậy liền mở điện thoại xem Sầm Khê có phản hồi tin nhắn không.

Như cô ấy dự đoán, không có.

Mới hơn 7 giờ, Sầm Khê lúc này chắc chắn còn chưa rời giường.

Ai có thể nghĩ học bá Sầm Khê lại cũng thích ngủ nướng như thế này?

Nhưng cô ấy biết.

Cô ấy đã ở cùng Sầm Khê suốt tám ngày rồi.

An Đông gối một tay sau đầu, tay kia cầm điện thoại lên cao, nhìn giao diện chat WeChat với Sầm Khê, vui mừng và hạnh phúc đến nỗi không thể không cười toe toét.

Cô ấy bây giờ thực sự là bạn tốt của Sầm Khê rồi.

Dù rất muốn gửi tin "Chào buổi sáng" cho Sầm Khê, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cố nhịn. Đợi Sầm Khê nhắn cô ấy trước đi, chứ nếu đánh thức Sầm Khê thì không tốt lắm.

Vẫn cố nhịn thêm một chút.

Kéo rèm cửa, ánh nắng mặt trời chói chang làm người choáng váng. An Đông đứng trước cửa sổ kính lớn, nheo mắt lại, lông mi cong cười tạo bóng trên mí mắt, ngón tay vô thức v**t v* khung điện thoại.

Từ khi chuyển đến nhà mới, đây là buổi sáng vui vẻ nhất.

Bên ngoài phòng ngủ vọng đến tiếng gõ cửa: "Tiểu An, ăn cơm."

An Đông trả lời, nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt, tùy tiện xịt chút kem dưỡng ẩm, chải tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.

Gọi An Đông ăn cơm chính là dì Từ, bà được thuê từ khu dân cư bên cạnh, chuyên nấu cơm cho An Tú Anh, mỗi ngày hai bữa sáng trưa, buổi tối không có việc gì thì có thể ở lại tâm sự với An Tú Anh.

Dì Từ hồi trẻ ở miền Nam có mở quán cơm, tiếc là con trai phá của đi đánh bạc, làm bà phải vay nợ chồng chất, tiền bà vất vả kiếm được đều phải đem đi trả nợ hết, giờ gần 60 tuổi vẫn phải ra ngoài làm giúp việc kiếm tiền.

Thị trấn nhỏ nhu cầu giúp việc không cao, An Đông có thể coi như khách hàng lớn nhất của dì Từ. Cô gái này trả lương cao, tính tình cũng tốt, dì Từ làm việc cũng thực sự tận tâm.

Chỉ có điều, An Tú Anh thực sự không phải là người chủ dễ hầu.

"Sao sữa đậu nành thô thế này?" An Tú Anh ngồi bên bàn, uống một ngụm sữa đậu nành rồi nói, "Chị Từ?"

"Vâng!" Dì Từ mồ hôi đầy đầu, vừa bưng trứng luộc nước trà và đậu phụ non lên bàn, vừa lau khăn cười nói, "Chị cả, Tiểu An bảo làm như vậy, nói xem trên mạng rồi, như thế này dinh dưỡng hơn!"

An Đông vừa lúc cũng ra đến, thấy An Tú Anh lại đang giáo huấn dì Từ, liền đến ngồi xuống cười nói: "Mẹ, mọi người bây giờ đều ăn như vậy cả."

An Tú Anh hằn học nói: "Nghe cái kiểu giọng lạ lùng của cô kìa..." Nói xong uống cạn ly sữa đậu nành.

Dì Từ nhẹ nhõm thở ra, lại vào bếp đi lấy cháo nhỏ vừa nấu xong.

An Đông như thường lệ ăn rất nhanh, nhưng lại có vẻ mất tập trung, mắt liên tục liếc về phía điện thoại đặt bên cạnh.

"Đợi ai gọi vậy?" An Tú Anh chú ý thấy con gái cứ nhìn về phía sofa, cảnh giác hỏi, "Bên phố Nam hay bên phố Bắc?"

"Không đợi ai gọi cả." An Đông nuốt miếng bánh bao cuối cùng, uống sữa đậu nành nói lí nhí.

An Đông đương nhiên biết mẹ cô ấy đang hỏi gì. Mỗi lần bị hỏi như vậy, cô ấy đều có vẻ bất đắc dĩ, nhưng hôm nay không hiểu sao lại thấy có chút chột dạ.

Mà cô ấy chột dạ cái gì cơ chứ? Lại không phải đang nói chuyện với đàn ông nào đó không rõ ràng, cô ấy chỉ đang đợi tin nhắn của Sầm Khê thôi mà.

"Thằng ấy tên gì, Trương gì đó, mấy hôm trước tìm không thấy cô, gọi cả điện thoại về phố Nam!" An Tú Anh mắt trợn trắng, "Thằng nhãi này, dám nhớ thương nhà ta? Cô đó, đừng để bị nó lừa!"

An Đông đi công tác gần mười ngày, An Tú Anh có hai ngày nổi hứng Thái Hậu, bắt Lâm Đình đưa đi dạo các cửa hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!