Chương 33: Thoả mãn

An Đông thật sự gần, bàn tay gắt gao nắm chặt cánh tay Sầm Khê, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào bên gáy cô.

Sầm Khê toàn thân căng cứng trong nháy mắt, nghiêng mặt tránh né, giọng lạnh lẽo: "Buông ra."

An Đông rời xa cô một chút, đèn cảm ứng liền tắt ngúm trong im lặng.

An Đông lập tức cả người đều dựa vào trên người cô.

Sầm Khê: ......

Cô dậm chân đánh thức đèn cảm ứng, sau đó hơi mang ghét bỏ nói: "Cậu đừng dựa vào tôi, thế này làm sao xuống cầu thang được?"

An Đông nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, cẩn thận nắm lấy tay cô, giọng mềm mại: "Vậy cậu đi chậm chậm một chút nha."

Sầm Khê hít sâu một hơi, để mặc cô ấy tùy ý nắm tay mình, bước trước hướng xuống cầu thang.

Toà nhà cũ này đã xuống cấp khắp nơi, đèn thường xuyên hư hỏng dù có dậm chân cũng không sáng. Sầm Khê ngày thường đi qua đây cũng phiền lòng, nhưng lúc này, An Đông gắt gao nắm chặt tay cô, đi chậm rãi phía sau, thế nhưng lại làm tâm trạng cô dễ chịu hơn một chút.

An Đông sợ tối, sợ ma. Vậy mà lúc vừa rồi ở trên lầu nói muốn đưa cô ấy về, cô ấy lại từ chối làm gì?

Nếu không đưa cô ấy, chắc cô ấy cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng trong im lặng sao.

Đều nói người thường đi đường ban đêm sẽ sợ tối, sợ ma, vậy An Đông đã đi qua bao nhiêu đêm như thế?

"Cậu trước kia cũng sợ sao?" Sắp xuống đến tầng một, Sầm Khê hỏi.

An Đông ở phía sau cô nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Dù thừa nhận này có làm cô ấy mất mặt một chút, nhưng Sầm Khê dường như không tức giận, phải không?

An Đông lại phát hiện thêm một bí mật về Sầm Khê

- không phải chỉ khi cô ấy thể hiện sự mạnh mẽ, giỏi giang, Sầm Khê mới thích cô ấy, chú ý đến cô ấy.

Thừa nhận khuyết điểm của mình, Sầm Khê hoàn toàn không cười nhạo cô ấy, thậm chí còn sẽ bảo vệ cô ấy.

Phát hiện này khiến tâm trạng cô ấy nhẹ nhõm, những cảm giác bức bối và ủy khuất vừa rồi không còn sót lại chút nào.

"Có gì mà sợ." Sầm Khê nắm tay cô ấy đi về phía cửa tòa nhà, nhàn nhạt nói, "Cái gọi là thần thánh quỷ quái, chẳng qua là sản phẩm của xã hội nam quyền thôi. Cho dù có ma, nó cũng sẽ đi tìm những kẻ từng hại nó, có việc gì phải tìm cậu đâu."

"Cũng đúng nhỉ..." An Đông nghĩ nghĩ, lời Sầm Khê nghe giống như có đạo lý, "Sầm Khê, cậu thật thông minh."

Sầm Khê trong bóng tối quay đầu liếc cô ấy một cái, không nói gì, chỉ là khóe môi lặng lẽ cong lên một chút.

Mở cửa tòa nhà, ánh đèn đường từ bên ngoài tràn vào, An Đông vẫn không buông tay Sầm Khê, mà mềm mại hỏi: "Sầm Khê, vậy cậu trước kia có sợ không?"

"Lúc nhỏ có một chút." Sầm Khê nói, "Sau khi hiểu rõ bản chất của chúng là gì, thì không sợ nữa."

Nói xong, Sầm Khê nhíu mày nhẹ

- cô suýt nữa quên mất, cô còn đang giận An Đông.

Cô cũng không nói được mình rốt cuộc giận cái gì, nhưng đúng là đang giận.

Có gì hay ho đâu.

Cô đột nhiên buông tay An Đông, ôm cánh tay đứng trước cửa tòa nhà, ngữ khí đạm mạc: "Vất vả cho cậu rồi. Tạm biệt."

An Đông không lên xe, do dự vài giây, sau đó cúi đầu nói: "Sầm Khê... Cậu có thể nói với dì một chút, đừng phiền lòng giới thiệu bạn trai cho mình nữa, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!