Chương 30: Cảm động

An Đông nhìn qua gương chiếu hậu về phía Sầm Khê, nở nụ cười nhẹ: "Không cần cảm ơn đâu. Cậu cứ để trong túi, lúc nào không thoải mái thì ăn một viên."

Sầm Khê không mặn không nhạt mà "Ừm." một tiếng.

Tiểu Gia nhìn cô, rồi lại nhìn An Đông, háo hức nói lên: "Chị An Đông, em cũng muốn ăn."

Chưa kịp đợi An Đông trả lời, Sầm Khê đã lên tiếng: "Sáng nay em ăn nhiều thế mà, giờ còn ăn nữa? Cẩn thận chút nữa ăn cơm không vào."

"Ừ ha!" Tiểu Gia như vừa tỉnh ngộ, "Chị An Đông, vậy em không ăn. Chút nữa em muốn ăn những món ngon hơn!"

Sầm Khê quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hé nở một nụ cười mỏng.

Thời tiết ấm áp lại, không khí khô ráo mà dễ chịu, gió nhẹ từ cửa sổ hé mở thổi vào, v**t v* những sợi tóc quanh má Sầm Khê. Cô hơi hơi nheo lại mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt nâu nhạt.

Thực ra cô chưa bao giờ thích Thẩm Thành.

Từ khi còn học tiểu học, Sầm Chính Bình thường xuyên đến Thẩm Thành một hai lần mỗi năm để họp. Ông có một người anh em ở đây, mỗi lần đến, người anh em ấy đều tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng mỗi lần từ đây về nhà, Sầm Chính Bình đều có vẻ tâm trạng không tốt, thậm chí còn vô cớ nổi giận với Trần Tuệ, khiến không khí trong nhà trở nên chướng khí mù mịt.

Sau này Sầm Khê mới biết nguyên nhân

- hoá ra, người anh em kia sinh được một đứa con trai vào năm trước, tính ra cũng chỉ nhỏ hơn Sầm Khê ba bốn tuổi, nghe nói sinh ra khoẻ mạnh, đáng yêu thông minh lanh lợi. Sầm Chính Bình mỗi lần thấy đều ngưỡng mộ ghen tỵ, hận không thể muốn đứa con đó là con của mình.

Vì vậy mỗi lần trở về, ông đều phải làm ầm lên trong nhà một hồi, nói suốt ngày suốt đêm về việc người anh em kia có con trai con gái hạnh phúc biết bao, rồi bị Trần Tuệ một câu "Người ta hạnh phúc là vì ba mẹ có tiền, anh có bản lĩnh thì cũng đi Thẩm Thành mà sống!" đáp trả lại.

Từ lúc đó, Sầm Khê càng lạnh nhạt xa cách với ông, cả đối với Thẩm Thành cũng không có ấn tượng tốt.

Nhưng bây giờ, thời tiết ấm áp, gió nhẹ thổi qua mặt, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng hiện lên những kiến trúc đặc trưng của Thẩm Thành, quán ăn vặt, hàng cây liễu ven đường phủ một lớp sương mù xanh nhạt, tài xế lái xe cũng thật ổn, cùng An Đông trò chuyện vui vẻ, bên cạnh Tiểu Gia líu lo ríu rít, tất cả đều ồn ào mà yên bình.

Khiến trong lòng cô sinh ra niềm vui chưa từng có.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghiêm túc khách quan mà đối đãi với Thẩm Thành.

An Đông vừa nói chuyện với chị tài xế, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Sầm Khê.

Để Sầm Khê thoải mái hơn, cô ấy cố tình chọn xe tương đối đắt tiền.

Đây là lần đầu tiên cô cùng Sầm Khê đi dạo phố với nhau, cô ấy hy vọng mình có thể làm tốt mọi thứ, khiến Sầm Khê vui vẻ hơn.

Nhìn thấy Sầm Khê mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thoải mái hơn so với lúc trước, cô ấy cũng không khỏi vui lên.

Nửa tiếng sau, các cô đến chợ bán sỉ Hồng Tinh ở phía bắc thành phố.

Đây là một trong những chợ bán sỉ quần áo lớn nhất trong nước, Sầm Khê trước đây cũng có nghe qua, nghe nói ở đây quần áo có thể bán theo cân, mà không ít quần áo chất lượng đều có thể sánh ngang với thương hiệu có tiếng. Ở đây có hơn mấy trăm đến một ngàn thương hiệu ở trung tâm thương mại.

Nơi này trải rộng với vô số quầy hàng và kho nhỏ, chủ tiệm phần lớn đều mở livestream, khàn cả giọng để trưng bày quần áo trên người mẫu cho khán giả màn hình lựa chọn, tất cả đều giảm giá 90%.

Lần đầu tiên đến người ta chỉ sợ đều sẽ lạc đường, nhưng An Đông đã đến rất nhiều lần, chỗ nào có quần áo tiện lợi và đẹp cô ấy rất rõ. An Đông nhẹ nhàng duỗi tay kéo ống tay áo Sầm Khê, áp sát vào tai cô nói to: "Sầm Khê! Theo mình đi!"

Vừa lúc bên cạnh một chủ quán đang dùng loa đẩy mạnh tiêu thụ, Sầm Khê không nghe rõ An Đông nói gì, nhíu mày nghiêng mặt lại, nhìn đối phương với vẻ thắc mắc.

Biết trước nơi này ồn ào, loạn xạ như vậy, cô đã không muốn vào.

An Đông l**m l**m môi, duỗi ngón tay ra, thả ống tay áo Sầm Khê, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô đi về phía bên cạnh, đồng thời quay đầu vẫy tay với Tiểu Gia, ngoắc ngoắc ra hiệu bảo đuổi theo.

Áo sơ mi rất mỏng, An Đông có thể cảm nhận được hơi ấm trên cổ tay cô, lực kéo theo nhịp bước khi nhanh khi chậm.

Ba người đi ra khỏi đoạn ồn ào nhất, càng đi vào trong càng hẹp, cuối cùng An Đông dừng lại trước một cửa hàng không mấy bắt mắt, quay đầu nói với Tiểu Gia: "Tiểu Gia, em muốn mua gì thì cứ thoải mái chọn ở đây."

Tiểu Gia vẻ mặt mong đợi: "Thật sự bán theo cân sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!