Chương 27: Kỳ quái

"Vừa không thích kiểu văn nhã, vừa không thích kiểu cơ bắp, Sầm Khê, vậy cậu rốt cuộc thích kiểu con trai nào?" Ngôn Vi buông đôi đũa, tựa cằm cười hỏi.

Sầm Khê nhìn nồi lẩu ếch đồng đang bốc khói, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Sao ai cũng phải hỏi cô câu này?

Dù cho cô là thẳng, cũng không nhất thiết phải thích một kiểu nào cả chứ.

Dường như nhìn ra cô khó có thể trả lời, Ngôn Vi không khỏi cười bổ sung: "Mình biết cậu quá khó tính. Nhưng cậu cũng nên nhanh chóng chút, chọn một người phù hợp, sớm ổn định cũng tốt."

Nói đến đây, Ngôn Vi cũng có chút cảm khái: "Còn nhớ mình hồi cấp ba rất thích một tiểu thuyết ngắn của Vương An Ức, cậu còn ấn tượng không?"

Sầm Khê suy nghĩ một chút: "《Vũ, sàn sạt sa》?"

"Đúng rồi," Ngôn Vi gật đầu, "Lúc đó ngốc quá, có nhiều ảo tưởng về tình yêu lắm. Nhưng sau này thì sao, gặp được bạn trai hiện tại, anh ấy cũng không đẹp trai, không tài hoa lắm, nhưng vẫn ở bên nhau được. Có lẽ vì lúc đó mình cũng không có lựa chọn tốt hơn."

"Tuổi tác đến rồi thì nên ổn định, gặp ai cảm thấy được thì ổn định thôi."

Ổn định... Con người có chân sẽ chạy, lại không phải đồ vật, làm sao mà "ổn định" được?

Sầm Khê buông đôi đũa, cuối cùng không nhịn được nói: "Ngôn Vi, mình sẽ không kết hôn."

Ngôn Vi sững sờ một chút, sau đó cười không thật lòng: "Mình mấy năm trước cũng nghĩ vậy."

Sầm Khê im lặng vài giây, sau đó hai người cuối cùng chuyển chủ đề từ tình yêu và hôn nhân sang những đề tài khác.

Ngôn Vi giống như đột nhiên nhớ tới cái gì: "À! Đúng rồi, mình nghe Khúc Lị nói, bây giờ An Đông làm ăn rất khá đấy? Mở ba cửa hàng, còn thu mua dược liệu quý, một năm này chắc kiếm không dưới mấy trăm vạn."

Ngôn Vi cũng block group bạn bè, không thể nào chú ý đến tin tức trong nhóm, nhưng cô ấy và Khúc Lị trong nhóm có quan hệ không tồi, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được chút tin tức.

"Có vẻ là vậy." Sầm Khê nói.

Mọi người dường như đều biết An Đông làm ăn không tồi.

"Khúc Lị còn nói, lần trước họp lớp là Trương Lỗi và lớp trưởng dẫn đầu," Ngôn Vi nói, "Chủ yếu là Trương Lỗi đi. Đều nói anh ta đang theo đuổi An Đông, tổ chức lần họp lớp này cũng vì An Đông mà cao hứng. Cậu ở thị trấn mấy ngày nay, có nghe tin tức gì không?"

Sầm Khê nhẹ nhàng nâng lông mày, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Không có."

Thực ra cô có nghe thấy An Đông gọi điện thoại với Trương Lỗi.

Nhưng chuyện đó liên quan gì đến cô chứ? Cô cũng không hứng thú kể chuyện này đi khắp nơi.

Sao chủ đề vẫn quay về tình yêu và hôn nhân vậy?

Bữa cơm này có vẻ hơi dài. Ngôn Vi nói, Sầm Khê đều không có hứng thú, mà những gì Sầm Khê muốn nghe, Ngôn Vi cũng không nói.

Cơm nước xong, Sầm Khê đưa nửa tiền cơm cho Ngôn Vi, Ngôn Vi không nhận, bắt cô cất lại, nói cô đến Thẩm Thành là khách, cô ấy đương nhiên phải làm tròn bổn phận chủ nhà. Sầm Khê từ chối không nổi, cũng không muốn vì hai trăm mấy tệ mà làm lúng túng, đành phải nói lần sau sẽ mời lại.

Bạn trai Ngôn Vi đến đón, Sầm Khê gọi xe về khách sạn, hai người ở cửa trung tâm thương mại lịch sự chào tạm biệt.

Trời đã tối, không khí hơi lạnh, Sầm Khê xuống xe, vội vàng hướng về khách sạn.

Khách sạn này rất có đặc trưng của Thẩm Thành, không chỉ có cổng La Mã với những trụ cột thô lớn đến kinh người, khắp nơi còn trang trí kim bích huy hoàng, cố ý thiết kế một cánh cửa xoay tròn hoành tráng, tổng kết lại là càng xa hoa càng tốt.

Sầm Khê theo người phía trước vào cửa, lại đột nhiên nghe có người gọi tên mình, nghiêng mắt nhìn qua, cách một tấm kính trong suốt rất lớn, An Đông đối mặt cô tươi cười.

Tấm kính phản chiếu bóng Sầm Khê, cùng khuôn mặt An Đông đối diện chồng lên nhau.

Người ra người vào liên tục, cửa xoay tròn chẳng hề dừng lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai người chạm mắt nhau qua lớp kính và trụ xoay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!