Chương 25: Mờ ám

"Bạn bè" – hai từ này trong từ điển của Sầm Khê, từ trước đến nay có thể có, cũng có thể không có.

Cũng không phải ai cũng có thể thỏa mãn tiêu chuẩn "bạn bè" của cô. An Đông vẫn luôn thuộc về loại người mà cô tuyệt đối sẽ không kết giao.

Nhưng hiện tại là tình huống đặc thù, bởi vì câu nói hoang đường ngoài ý muốn ấy, bởi vì cảm xúc bất ổn sau khi thất nghiệp... Đủ loại nguyên nhân thúc đẩy cô cùng An Đông có một chút giao thoa, khi cô phản ứng lại được thì An Đông đã rất gần cô rồi.

Cũng chính vì gần cô như vậy, An Đông mới có thể bị cô xúc phạm đến.

Cô thừa nhận là mình đã vô căn cứ một chút, hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, nếu An Đông không có ý định tà tâm với cô thì... Làm cái gọi là "bạn bè", có vẻ cũng không phải là không thể.

—— Nếu An Đông còn muốn nói chuyện.

Hôm nay là cuối tuần, quán thịt nướng chật kín người, náo nhiệt phi thường. Giọng nói của Sầm Khê lại rất nhẹ, An Đông có lúc tưởng rằng mình nghe lầm.

Cô ấy sửng sốt vài giây, nhìn những con tôm trên bàn nướng bị nướng chậm rãi đến khô vàng, toát ra hương thơm quyến rũ.

"Chị An Đông, có thể không ạ, em không thích ăn nhiều tiêu quá." Tiểu Gia nhìn thấy hai con tôm ấy bị nướng đến bốc khói, không nhịn được mà đau lòng nhắc nhở.

"...À!" An Đông hồi phục tinh thần, lập tức cúi đầu lật mặt.

Vừa rồi... Cô ấy thật sự không nghe lầm.

Cô ấy không nghe lầm.

Trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ ấy. Chúng phụt ra từ kẽ môi răng của Sầm Khê, truyền vào tai cô ấy, âm tiết rung động với tần suất kỳ diệu, khiêu vũ trên dây thần kinh thính giác của cô ấy.

Sầm Khê xem cô ấy như bạn bè.

Cô ấy là bạn bè của Sầm Khê.

Cho nên, Sầm Khê ít nhất sẵn sàng coi cô ấy là bạn bè.

Những tích tụ trong lòng hai ngày qua, được những chữ nhẹ nhàng ấy đánh tan biến gần như hoàn toàn.

Vậy mà không có phản ứng gì sao? Sầm Khê nâng cằm lên, cầm lấy ly nước bên cạnh, nhâm nhi nước chanh, động tác ưu nhã nhưng cứng đờ.

Ừm, không nghĩ sẽ nói, vậy coi như cô chưa nói.

"Sầm Khê... Cậu muốn ăn cay một chút không?" Sau một lúc lâu, An Đông mới nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi.

Sầm Khê nhàn nhạt liếc cô ấy một cái: "Đều được."

"Được." An Đông gật đầu, sau đó càng thêm cần cù chăm chỉ mà lật nướng.

Hai phút sau, trước mặt Sầm Khê xuất hiện hai con tôm nướng tốt, một con cay một chút, một con mặn một chút, còn được bóc vỏ, bày biện gọn gàng.

Sầm Khê kẹp lấy con có tiêu, cắn một miếng.

Vỏ ngoài đã được nướng giòn, nhẹ nhàng cắn một cái liền rơi xuống, thịt tôm cũng mang chút hương vị tiêu, vị không tồi.

Tiểu Gia mắt sắc, chỉ một chút liền nhìn ra mờ ám trong đó: "Chị An Đông! Em cũng muốn dịch vụ đặc biệt! Em cũng muốn ăn một con có tiêu một con không tiêu ô ô ô..."

An Đông có chút ngượng ngùng: "Thế thì lại nướng hai con có tiêu cho em."

"Để nó tự nướng." Sầm Khê buông đũa, nhạt nhẽo mà nói, "Cũng không phải với không tới."

Tiểu Gia bên kia chỉ ngồi một mình, thật sự có thể ngồi qua đó một chút tự nướng.

Sầm Khê lên tiếng, Tiểu Gia cũng không dám l* m*ng, ngoan ngoãn cầm cái kẹp, tự ngồi qua đó nướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!