Chương 23: Đàn chị

Đêm hôm qua thật sự không ngủ được, Sầm Khê trằn trọc chờ chờ suốt, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm vừa mở mắt, cô lập tức nhớ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Ba giờ rưỡi đêm, An Đông đã nhắn lại: [Xin lỗi, hôm qua mình ngủ sớm.]

An Đông: [Sầm Khê, không có gì đâu.]

Không có gì?

Thật sự không có gì? Chỗ nào không có gì? Như thế nào là không có gì?

Nhưng mà An Đông cũng chỉ nói một câu như vậy thôi.

Sầm Khê mi mắt run rẩy , "Thật xin lỗi" ba chữ đánh ra rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ trả lời một chữ: [Được.]

Dù sự hiểu lầm này rất tổn hại đến lòng kiêu hãnh của cô, cũng khiến cô có một chút ít ân hận, nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Chỉ mong An Đông đừng nghĩ quá nhiều về chuyện hôm qua, đừng nhớ đến bộ phim lúc cấp ba, cùng với đêm cô chủ động hoang đường kia.

Khi ăn sáng, Tiểu Gia rõ rệt cảm thấy tâm trạng chị họ không tệ, ít nhất so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí khi cô đưa sữa cho mình, còn câu môi cười cười với mình.

Tiểu Gia: ......

Mặt trời vừa hiện ra, nhiệt độ liền tăng vọt, trên trời không một gợn mây, trong xanh như ngọc bích, ánh nắng không bủn xỉn mà chiếu rọi khắp mặt đất, ấm áp rồi nóng hầm hập, mang đến cho người ta cảm giác giả tạo rằng mùa xuân đang đến.

Đúng cuối tuần, mọi người đều thay trang phục nhẹ nhàng của mùa xuân, ra ngoài du ngoạn dạo chơi.

Chợ sách được thiết kế trên khoảng đất trống ngay cạnh công viên nhân dân, vừa thuận tiện, nên so với hai ngày trước còn náo nhiệt hơn.

Sầm Khê hôm nay cũng chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh sương mù, vạt áo cài vào quần tây màu xám đậm, tóc dài búi gọn sau đầu, vài lọn tóc rơi xuống bên má, đeo chiếc kính viền bạc, đứng đó chính là một tấm biển hiệu sống.

Ngay cả Tiểu Gia cũng không thể không thú nhận, tuy chị họ là đại ma vương không sai, nhưng thẩm mỹ của đại ma vương cũng thật không sai, mặc quần áo đặc biệt có phong cách, không nhịn được mà chân chó (nịnh nọt) khen ngợi: "Chị à, bộ đồ này của chị quá đẹp đi!"

Sau đó còn mở điện thoại, đưa cho Sầm Khê xem những video viral: "Chị xem này, chính là kiểu này đấy. Chị, nếu em chụp lén chị rồi đăng lên, chắc chắn sẽ viral ngay."

Sầm Khê liếc mắt qua video với hashtag "le", nhìn em gái một cái, lạnh lùng nói: "Vậy em tốt nhất đừng để chị phát hiện."

Tiểu Gia ngậm ngùi bỏ điện thoại vào túi, thầm nghĩ: "Ai dám chụp lén chị, không muốn sống nữa sao?"

Nhờ có cuối tuần, hôm nay kinh doanh tốt hơn hôm qua, cả sách cổ điển khó bán và các loại sách văn học hiện đại khác đều bán được không ít.

Giữa trưa, khách hàng ít hơn một chút, Sầm Khê bớt chút ít thời gian gọi cơm hộp, cùng Tiểu Gia ăn chung.

Thẩm Thành là thành phố chuẩn mực Đông Bắc, phần ăn trong hộp cơm lớn đến kinh người, lúc mà nhận được, Tiểu Gia còn tưởng Sầm Khê gọi phần cho bốn người ăn.

Nhưng thật ra Sầm Khê thấy nhiều nên cũng bình thường. Cô từng đến Thẩm Thành một lần khi còn nhỏ, đại khái biết nơi này sẽ như thế nào, chỉ không nghĩ rằng gần 20 năm rồi, phần ăn ở đây vẫn thật sự nhiều như thế.

Đang ăn cơm, đột nhiên có hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo thẻ chứng minh công tác bước vào, nhìn quanh bên trong rồi hỏi bằng giọng địa phương: "Chủ quầy... Sầm Khê, phải không?"

Sầm Khê không nhanh không chậm buông đũa: "Có chuyện gì sao?"

Đây là nhân viên chợ sách, lúc trước dỡ hàng, cô nhìn thấy bạn của An Đông cũng mặc trang phục như vậy.

Một trong số họ nói: "Là thế này, có chủ quầy khiếu nại với chúng tôi, nói các cô tự ý đặt kệ poster, che tầm nhìn của họ. Có chuyện này không?"

Sầm Khê nhíu mày – kệ poster?

Chẳng lẽ nói đến những cái làm bằng thùng giấy, cao không đủ 1 mét, cái kệ đơn sơ này sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!