Chương 20: Độ ấm

Tuy rằng Sầm Khê đưa ra câu trả lời khá mơ hồ, nhưng ít nhất không phải là từ chối hoàn toàn. An Đông mắt sáng lên vài phần, gật gật đầu, theo lời Sầm Khê: "Được... Thế thì để sau này nói tiếp."

Sau đó cô ấy xấu hổ cười cười, quay người nhảy xuống xe tải.

Hai chân vừa chạm đất, An Đông không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi về phía quầy hàng bên kia, giúp Tiểu Gia cùng nhau chăm sóc những khách hàng không quá đông đúc.

Những lời này giấu trong lòng đã lâu, An Đông vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói với Sầm Khê, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Sầm Khê vẫn luôn rất kỳ lạ. Trước kia thời cấp ba, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ sự chán ghét của Sầm Khê dành cho cô ấy, cô ấy cảm thấy có ủy khuất, có khó hiểu, cũng có một chút không cam lòng, không phục...

Giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy không tính là chán ghét Sầm Khê. Cái cô ấy tích luỹ chính là sự xa cách mà Sầm Khê dành cho cô ấy

- giữ khoảng cách xa hàng ngàn dặm.

Nếu lúc ấy Sầm Khê cho cô ấy một cơ hội, hoặc là cô ấy có thể dũng cảm hơn một chút, giải thích thêm vài câu với Sầm Khê, liệu Sầm Khê có thể sẽ không chán ghét cô ấy như vậy?

Hiện tại, đại khái chính là cơ hội tốt nhất đi.

Hai ngày này ở chung với Sầm Khê thực sự không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ thôi. Những cảm xúc phức tạp trong lòng càng tích luỹ càng nhiều, đã tích luỹ đến mức bản thân cô ấy không thể bỏ qua nổi

- cô ấy thực lòng tham lam, còn muốn gần gũi Sầm Khê hơn nữa, muốn có thể đứng bình đẳng cùng một chỗ với Sầm Khê, muốn cùng Sầm Khê...

Trở thành bạn thân nhất.

Nhưng An Đông cũng biết, Sầm Khê là người thực sự kiêu ngạo, không dễ dàng kết bạn với ai. Trong ấn tượng của cô ấy, có vẻ như chỉ với ủy viên học tập mới có thể đến gần được chút ít, có khoảng thời gian hai người thường xuyên cùng nhau đi học, cùng nhau tự học.

Ủy viên học tập này là học sinh của ban 2, vì Sầm Khê không muốn trực ban cán bộ, cô mới làm ủy viên học tập.

Mà hồi ấy, thành tích của An Đông luôn lẹt đẹt ở cuối lớp, thường xuyên thay phiên "đội sổ" cùng Ngưu Lâm.

Về sau, ngay cả đại học cô ấy cũng không học tiếp...

Một người như cô ấy, làm sao có thể trở thành bạn của Sầm Khê được chứ?

Nghĩ đến đó, lòng cô ấy lại chùng xuống.

Cảm giác... bản thân thật sự còn rất mất mặt khi tùy tiện hỏi vấn đề này.

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, mà còn đem những câu hỏi ấu trĩ như vậy ra nói. Có thể làm bạn hay không, lẽ nào bản thân trong lòng không có chút ý niệm sao?

Gần trưa, khách hàng cũng không nhiều, Sầm Khê có thêm vài phút thời gian cho bản thân, ngồi trên chiếc giường gấp nghỉ ngơi thanh tỉnh trong chốc lát.

Mình vừa rồi đang nói gì... để sau này nói tiếp?

Cô và An Đông có gì để nói tiếp sau này?

Cô có chút không hiểu bản thân, nhưng cô càng không hiểu An Đông. An Đông rốt cuộc có ý gì, sao lại có thể nói chuyện này ở bên ngoài? Dùng từ còn... trực tiếp lớn mật như vậy.

Ỷ vào việc bản thân là gái thẳng, không cần phải chịu trách nhiệm gì, nên thực sự thản nhiên như vậy, phải không?

Hay là phát hiện chuyện này thực sự mới lạ, muốn thử với cô cũng không có gì tổn hại, phải không?

Sầm Khê ngày thường không dễ giao tiếp với người ta, càng chưa nói đến kinh nghiệm tình yêu, nhưng cô không phải là kẻ ngốc. Mấy năm nay làm việc ở Bắc Kinh, cô không ít lần gặp phải những kẻ tâm thần b**n th**, đưa ra đủ loại yêu cầu b*nh h**n với cô.

Gặp những kẻ b**n th** đó, Sầm Khê có thể mắng chúng đến hổ thẹn không dám làm gì.

Nhưng nếu An Đông thật sự nghĩ như vậy thì sao?

Cảm giác đầu tiên nảy ra trong lòng chính là thất vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!