"Sầm Khê có tiền, chắc chắn sẽ không mua hàng nhái." An Đông cùng hai cô bạn cùng phòng cuối cùng đi đến kết luận.
Không phải hàng nhái, đó chính là đồ 5000 một bộ thật.
Nghe có vẻ đắt đỏ, nhưng đặt lên người Sầm Khê, rồi lại nói ra thì cũng hợp lý.
Bạch Thạch trấn là một nơi nhỏ bé, gia cảnh của Sầm Khê ở đây được coi là khá khá, hơn nữa trong trường huyện có nhiều học sinh từ nông thôn đến, càng khiến Sầm Khê trông như một "cô gái thành phố" chính hiệu.
Hồi đó Sầm Khê mang giày thể thao hàng hiệu vài trăm một đôi, lúc mà nhà An Đông còn chưa có wifi, chưa biết cáp sạc là gì, thì Sầm Khê đã mang laptop đi học.
Nghĩ đến chiếc laptop của Sầm Khê, lòng An Đông hiện lên một tia khói mù.
Ngưu Lâm không đồng ý với cách nói của các cô bạn, hạ giọng nói: "Ai bảo Sầm Khê sẽ không mua hàng nhái? Bắc Kinh tiêu phí rất cao đấy."
Ngưu Lâm có tư cách đánh giá tiêu phí Bắc Kinh, cô đã từng qua đó làm việc hơn nửa năm, cũng là đi xe tải nhờ của An Đông, sau lại thật sự khổ sở không tài nào chịu nổi, phải về nhà tìm việc làm tạm trên phố.
"An Đông, cậu nói xem?" Ngưu Lâm quay đầu nhìn về phía An Đông, trong mắt lấp loáng ánh sáng thân thiện.
Cảm giác quen thuộc chột dạ lại bò lên sống lưng, An Đông kéo kéo khóe môi, nhẹ nhàng nói: "Mình cũng không biết, mình không hiểu lắm những chuyện này."
Ngưu Lâm mếu máo thở dài.
Cái An Đông này, tính tình thật là quá tốt. Dù có không biết, cũng có thể nói thuận miệng câu Sầm Khê bày đặt như thế nào chứ?
Ngưu Lâm ngoài việc thực sự muốn phân tích bộ quần áo này, còn là muốn ẩn ý nói chuyện với An Đông.
Hồi học cao trung, Sầm Khê ở ký túc xá nửa năm, cùng An Đông người tầng trên, người tầng dưới. An Đông thực sự là người có tính tình tốt? Từ trước đến nay chưa từng cãi nhau với ai khác, cùng loại chuyện trêu ghẹo cô ấy, cô ấy cũng đều không để tâm, một người như vậy, cũng có thể bị Sầm Khê làm cho khóc, có thể thấy được con người Sầm Khê kia bất cận nhân tình đến mức nào.
Gia đình Ngưu Lâm cũng ở trên trấn, tuy rằng bố mẹ không giống mẹ Sầm Khê có biên chế như vậy, nhưng cũng là hộ khẩu "thành trấn" đàng hoàng, cũng không thấy cô ngạo nghễ như Sầm Khê vậy, gặp ai cũng khinh thường.
Năm đó nhà An Đông có khó khăn một chút, nhưng nhìn bây giờ, mở hai siêu thị, tuy mệt mỏi một chút, nhưng tiền thực sự không thiếu kiếm, còn mua được căn hộ cao cấp nhất trên trấn để ở, Ngưu Lâm đều thay An Đông mà cảm thấy tự hào.
Nhưng nhìn An Đông cũng không có vẻ đắc ý lắm, trang phục vẫn giống như ngày thường giản dị mộc mạc như cũ, chút nào cũng không thể hiện được gia cảnh của cô ấy.
"An Đông ơi là An Đông." Ngưu Lâm nhịn không được nói, "Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng nên trang điểm cho bản thân mình một chút."
Thực ra An Đông lớn lên không tệ, đặc biệt là đôi mắt kia, đen trắng phân minh, lông mi dày, mắt hai mí sâu thẳm, thời học trung học còn có chút ngây thơ, bây giờ cũng đã hoàn toàn nở nang, dù là cười, hay là nhìn người, đôi mắt này đều sẽ cho người ta cảm giác chân thành sâu sắc, nhìn là khiến lòng người sinh ra cảm tình tốt.
Hơn nữa dáng người cao chân dài, thật đáng ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, An Đông vừa không biết trang điểm, cũng không biết ăn mặc, phí hoài gương mặt này.
An Đông nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, có chút buồn bực: "... Đây là quần áo mình mới mua. Nhìn không được sao?"
Thực ra không cần Ngưu Lâm nói, cô ấy cũng biết mình không giỏi trang điểm lắm.
Ngưu Lâm thở dài: "Bà chủ An, cậu cũng thường xuyên đi Bắc Kinh, Thẩm Thành nhập hàng, để mình giúp cậu, đi nhiều shopping hơn nữa đi."
An Đông cong đôi mắt cười cười: "Được, lần sau cậu dẫn mình đi shopping."
Khi đang nói chuyện, đồ ăn lục tục được bày lên.
Sầm Khê không ăn gì nhiều, tùy ý ăn mấy miếng trái cây.
Chiếc túi xách để bên cạnh thỉnh thoảng rung vài cái, cô nhíu mày nhẹ, lấy ra nhìn thoáng qua.
Cũng không ngoài dự đoán, là tổng giám đốc bộ phận khách hàng Jess, cũng là người duy nhất trong công ty có thể đi được tương đối gần với cô.
Jess: "Lynn, cô còn ổn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!