An Đông nhìn chăm chú vào Sầm Khê.
Cô ấy xác định Sầm Khê đang cảm thấy thoải mái. Bởi vì cô ấy nhìn thấy Sầm Khê lông mày hơi nhíu lên, đôi mắt hơi mở to, cùng với phản ứng thoải mái 'ngày đó' giống hệt nhau.
Hoá ra Sầm Khê khi cảm thấy thoải mái lại có biểu hiện như vậy. Cô ấy như thể phát hiện ra một bí mật thú vị.
An Đông nhìn cô, nụ cười ở khóe miệng càng rõ rệt, lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp thêm vài cái, rồi chậm rãi buông tay ra khỏi đùi cô, nghiêm túc nói: "Bây giờ cậu thử nhấc chân xem."
Sầm Khê há miệng, theo bản năng nhấc chân lên —— thật sự đã khỏi.
Chỉ là, cảm giác tê dại khó chịu kia tuy đã không còn, nhưng lại bị An Đông xoa bóp đến chỗ đó, khiến cho tim cô có chút không thoải mái, hô hấp cũng không quá thông thuận.
Cô hít sâu một hơi, định trách An Đông, rồi lại không biết bắt đầu trách từ đâu —— người ta là tốt bụng giúp đỡ, có vấn đề rõ ràng là ở bản thân mình.
"Trước đây mình chạy đường dài, cũng thường xuyên bị chuột rút," An Đông không biết sao, tâm trạng đặc biệt tốt, chủ động trò chuyện với cô, "Sau mình học được mấy tuyệt chiêu từ một ông thầy thuốc, bấm một chút là khỏi ngay. Chân kia thế nào? Muốn mình giúp cậu bấm luôn không?"
Khi nói xong An Đông liền dịch chuyển lại gần hơn, Sầm Khê lập tức giơ tay chống lại vai cô ấy, nhíu mày nói: "Không... Không cần. Tôi tự làm được."
"Ừm... Được thôi." An Đông ngồi thẳng lại, nhưng vẫn nhìn cô. Bên ngoài cửa sổ đã tối đen, chỉ có mấy cái đèn lác đác còn sáng, chiếu lên nửa khuôn mặt An Đông, đôi mắt sáng trong mà sâu thẳm.
An Đông bây giờ thực sự có tâm trạng rất tốt.
Nghĩ đến vẻ mặt của Sầm Khê lúc nãy, An Đông liền cảm thấy một trận rung động không kiểm soát được, chưa bao giờ cảm thấy việc làm cho người khác thoải mái lại có cảm giác thành tựu như vậy. Có lẽ loại cảm giác thành tựu này chỉ dành riêng cho Sầm Khê thôi.
Dưới ánh mắt chăm chú của An Đông, Sầm Khê lạnh lùng từ từ vận động hai chân.
Cô không biết An Đông vẫn luôn nhìn cái gì. Thật là.
"Trước đây cậu chở hàng hóa đi đâu vậy?" Để giảm bớt sự xấu hổ kì lạ trong lòng, cũng xuất phát từ một chút tò mò không nhiều, Sầm Khê hỏi.
An Đông ôn hòa mỉm cười nói: "Cũng đi Đông Bắc biên giới, cũng đi qua Tây Nam Tây Bắc bên kia."
Sầm Khê nhẹ nhàng day chân còn lại, cụp mi xuống.
Những khu vực đó hoặc là giao thông không thuận tiện, hoặc là hoang vắng, An Đông một cô gái hơn hai mười tuổi, cũng dám một mình đi chở hàng hóa.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Sầm Khê bận rộn với việc học tập và cuộc sống của bản thân, rất nhanh liền quên luôn "sự kiện laptop" đó. Cô rời Bạch Thạch trấn, đến Bắc Kinh, mỗi ngày cuộc sống đều rất phong phú, đâu còn nhớ rõ An Đông.
Chỉ là thỉnh thoảng lơ đãng nghe được vài câu —— nói An Đông thi đỗ một trường đại học ở vùng duyên hải Đông Nam, tuy không phải trường trọng điểm, nhưng cũng không tệ, thế nhưng cô ấy cũng không đi học, mà ở lại trong trấn.
Ở lại trong trấn làm gì? Sầm Khê không biết, lúc đó cũng không có hứng thú biết.
Thậm chí hồi cấp ba, cô đối với hoàn cảnh gia đình An Đông cũng không hiểu nhiều, chỉ biết đối phương là gia đình đơn thân, mẹ sức khoẻ không tốt, nên mỗi năm đều phải nộp đơn xin trợ cấp học sinh nghèo.
Có lúc, làm đại diện lớp môn ngữ văn, Sầm Khê cầm sách bài tập đi vào văn phòng, An Đông cúi đầu, hai người thoáng gặp nhau.
Sau đó Sầm Khê liền nghe các lão sư nói, năm nay suất trợ cấp cao nhất vẫn sẽ dành cho An Đông, cô ấy cũng là đứa trẻ đáng thương, vân vân.
Mười hai năm trước, trường cấp ba huyện, hơn phân nửa học sinh đều đến từ nông thôn, hoàn cảnh gia đình hơn phân nửa không khá giả, hoặc mức độ coi trọng giáo dục không đủ, học sinh bỏ học giữa chừng đều rất thường thấy, thi đại học không đỗ cũng không phải tin gì to tát.
Chỉ là, những việc này rốt cuộc cách Sầm Khê một tầng. Cô có phiền não riêng của mình. Sau khi lên đại học, cô mới thực sự nhận thức thế giới càng phồn hoa, hiểu rằng bản thân đối với những người bản địa thành phố lớn mà nói, chỉ có thể coi như làng quê nhỏ, rất nhiều việc cũng không phải chỉ cần nỗ lực là đủ.
Bây giờ cô mới đột nhiên ý thức được, khi cô đang ở toà nhà văn phòng cãi nhau với nhóm mỹ thuật thì, An Đông đang một mình bôn ba trên những con đường quốc lộ trong núi sâu.
"Buổi tối một mình lái xe, không sợ sao?" Im lặng vài phút sau, Sầm Khê đột nhiên hỏi.
"Tất nhiên sợ chứ." An Đông nói, "Mình gan nhỏ, sợ ma. Nhưng mà..."
An Đông tay đặt trên tay lái, tự nhiên như đang v**t v* một bộ phận trên cơ thể mình, mỉm cười, "Dù sao cũng phải kiếm tiền thôi. Những chuyến đi những nơi đó lương tương đối cao, chỗ khác mình không lấy được đơn. Các ông chủ đều muốn tài xế nam hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!