Chương 16: Mùa xuân

An Đông vừa gửi liền tù tì mấy tin nhắn, rồi đột nhiên cảm thấy mình có vẻ như chủ động quá mức.

Cô ấy mở cửa hàng làm ăn, tự nhiên mỗi ngày đều phải đối mặt với khách hàng bằng nụ cười tươi, nhưng nhiệt tình và chủ động là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Chủ động đến vậy, không biết có khiến người ta chán ghét không nhỉ?

Nhưng mà... Cô ấy luôn cảm thấy có lỗi với Sầm Khê. Chuyện hôm tụ họp là vậy, hôm nay không kịp trả lời tin nhắn của Sầm Khê cũng vậy.

Tiểu Gia tạm thời chưa trả lời cô ấy, có lẽ đã kể với Sầm Khê rồi.

An Đông tắt màn hình, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, lòng thấp thỏm. Không biết Sầm Khê sẽ nói gì đây? Có thể sẽ không thèm để ý đến mình chăng?

"... Chị An?" Lâm Đình vẫy tay trước mặt cô ấy, "Đến nơi rồi."

"À..." An Đông lúc này mới phục hồi tinh thần, xuống xe đi tuần kiểm tra cửa hàng.

Cửa hàng ở phố Nam này đã khá ổn định, thực ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng An Đông vẫn có đôi mắt tinh tường –– Cô ấy nhận ra Lâm Đình đã treo chậu lan điếu ở phía sau ra cửa chính, tuy có dùng dây thép, nhưng nơi này người qua lại đông đúc, đặc biệt là có nhiều trẻ con, treo ở đây không đủ an toàn.

Lâm Đình vỗ vỗ trán: "Chết tiệt! Tôi còn tưởng treo ở đây đẹp, đầu xuân về sau nó lớn lên sẽ tốt. Chị An, để tôi tháo xuống ngay."

An Đông gật đầu, nhìn quanh một vòng nữa, rồi mới gọi taxi đi cửa hàng đồ ăn vặt ở khu phố Đông.

Trên đường, WeChat kêu lên một tiếng, cô ấy tưởng là Tiểu Gia, mở ra thì không phải, là Sầm Khê.

Sầm Khê: Đang bận sao? Tiện gọi điện được không?

Hai chữ "gọi điện" nhảy vào mắt, tim An Đông đập loạn xạ, cô ấy nhấn vào cuộc gọi thoại, rồi thật cẩn thận ấn ghi âm.

Bên kia ngay lập tức kết nối, giọng Sầm Khê vang rõ bên tai: "An Đông."

"Ừm... Sầm Khê." An Đông khô khốc đáp lại.

Sầm Khê cũng không lãng phí thời gian chào hỏi, thẳng thắn nói ngay: "Tiểu Gia đã nói với tôi rồi. Có phiền cậu giúp tôi hỏi thăm tình hình bán sách không? Tôi muốn tìm hiểu giá thuê chỗ hàng ngày, và tình hình thị trường sách bên đó." Cô dừng một chút, "Nếu cậu không tiện hỏi nhiều như vậy thì có thể đưa thông tin liên hệ cho tôi."

"Mình sẽ giúp cậu hỏi." An Đông vội vàng nói, "Bên mình có quen biết. Hơn nữa... có thể giúp cậu thương lượng giá thuê thấp hơn."

Sầm Khê im lặng một lúc: "Vậy... thì phiền toái cậu."

An Đông cười: "Không có gì phiền, chuyện nhỏ thôi mà."

Trong ấn tượng của An Đông, Sầm Khê chưa bao giờ nhờ vả ai cả, để Sầm Khê không cảm thấy có áp lực, An Đông cố tình nói thật nhẹ nhàng.

Sầm Khê "Ừm" một tiếng: "Cảm ơn."

Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Sầm Khê cũng không mấy tươi tỉnh.

Thực ra, cô không muốn nhận sự giúp đỡ của An Đông. Không rõ tại sao, chỉ là không muốn thôi.

Trần Tuệ ở bên cạnh nói: "Thấy chưa, mẹ nói rồi, người ta thật lòng muốn giúp đỡ."

Sầm Chính Bình nằm thẳng trên sofa, cũng thâm thúy nói: "Đúng vậy, Sầm Khê, nhiều chuyện chính là như vậy, phải linh hoạt một chút, mọi người giúp đỡ lẫn nhau."

Sầm Khê lười tranh luận với bọn họ. Vừa rồi cô nhận được tin nhắn của Tiểu Gia, liền thảo luận với ba mẹ về chuyện này. Sầm Chính Bình mới vừa đi kiểm tra sức khỏe về, nói là phổi có khối u, lo lắng đến muốn chết, vừa nghe bạn học của Sầm Khê sẵn lòng giúp đỡ, lập tức tỏ vẻ tán thành, thậm chí còn nói phải đưa tiền cho cô bạn này, để người trực tiếp hỗ trợ xử lý, bán được bao nhiêu tính bấy nhiêu.

Với thái độ kinh doanh như thế này, Sầm Khê thật sự nghi ngờ ông ta những năm qua rốt cuộc dựa vào gì để kiếm tiền.

"Giúp đỡ chính là nhân tình." Sầm Khê ngồi thẳng trên ghế, sắc mặt căng thẳng, "Có thể tự làm thì cố gắng tự làm. Hơn nữa, con với cậu ấy quan hệ cũng chẳng có gì đặc biệt."

"Quan hệ cũng được xây dựng từ từ thôi." Trần Tuệ vừa nghe nói cô bạn học này chính là người mở siêu thị kia, cực lực thúc giục Sầm Khê hòa hợp với người ta, "Cô gái này cũng không tệ, anh hùng không hỏi xuất thân, con cũng không thể khinh thường người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!