Hôm nay là sinh nhật An Đông. Toàn bộ nhân viên "Đồ ăn vặt nhà An An" đều gửi lời chúc mừng, đồng loạt spam trong group chat: [Chúc bà chủ An sinh nhật vui vẻ, vạn thọ vô cương! [pháo hoa]]
Thật ra cái gọi là "toàn bộ nhân viên" cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu người. Đối với một cửa hàng đồ ăn vặt quy mô trung bình ở khu Tam Hoàn Bắc Kinh như thế này, không tránh khỏi có chút lo liệu không xuể quá nhiều việc. Vì vậy ngoài việc tuyển thêm người, An Đông vẫn thường xuyên xắn tay áo phụ giúp, làm việc cùng mọi người, nên quan hệ với ai cũng thân thiết, gần gũi.
Cô ấy liền gửi một cái bao lì xì lớn vào trong group, cảm ơn mọi người đã chúc phúc.
Ngưu Lâm
- Giám đốc hành chính kiêm hậu cần, sau khi nhận xong lì xì, nhắn tin riêng cho cô ấy: [Bà chủ An, hôm qua Giám đốc Sầm có mang cậu đi ăn mừng sinh nhật không? Tặng cậu gì? Để mình cũng mở mang tầm mắt tí.]
Hai người này đều là phú bà, nên mỗi lần tặng quà cho nhau đều là mấy nghìn trở lên, Ngưu Lâm mua không nổi nên mỗi lần cũng muốn xem cho thỏa mãn cái tính tò mò.
Bà chủ An đang đeo tạp dề, tay cầm cây lau nhà, vừa dọn dẹp vừa nhắn lại: [Cậu ấy tặng cho mình bánh kem hình trái tim thôi [cười]]
Ngưu Lâm: [Mình biết có bánh kem, sáng sớm không phải cậu mang lại đây cho tụi mình ăn sao. Mình nói cái quà khác cơ.]
An Đông: [Không có quà khác.]
Ngưu Lâm hơi khó chịu mà trả lời: [Cậu ta thay đổi rồi, chỉ mới một năm thôi mà cậu ta đã không còn cảm giác mới mẻ với cậu nữa. Mình đây còn tặng cậu bình giữ nhiệt mà cậu ta lại chẳng có gì.]
Nói linh tinh Sầm Khê gì đấy, không phải muốn nói gì thì nói đâu nha.
An Đông: [Lâm Lâm, đừng nói thế, cậu ấy đối với mình rất tốt, có thể gần đây bận quá thôi. Sinh nhật mình trúng đúng sau kỳ nghỉ lễ 1-5, lại đúng thời điểm cậu ấy bận nhất.]
"Được được được." Ngưu Lâm nghĩ thầm, cái não luyến ái này, lại bắt đầu tự trách mình sinh không đúng lúc rồi.
Ngưu Lâm: [Thôi mình không đùa cậu nữa, Giám đốc Sầm nhà cậu đương nhiên là yêu cậu nhất. Mình đi làm việc đây.]
Ngưu Lâm trốn mất, nhưng An Đông lại có chút buồn bực thật sự.
Cô ấy cúi đầu nhìn bộ dạng của mình lúc này —— áo thun dài tay màu vàng nhạt cổ tròn, quần ống đứng xám trắng, ống quần còn vướng chút bụi đất lúc nãy quét dọn.
Trong gương, mái tóc dài đen nhánh của cô ấy được buộc tuỳ tiện bằng một chiếc dây thun đen phía sau đầu.
Nghĩ đến những đồng nghiệp, đối tác, bạn hợp tác của Sầm Khê, ai cũng chỉn chu gọn gàng, cô ấy hậu tri hậu giác cảm thấy báo động vang lên trong lòng.
Cuối năm ngoái, sau khi ngừng việc tư vấn tâm lý, cô ấy liền cùng Sầm Khê ra nước ngoài lãnh chứng.
An Đông cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn, đứng giữa con đường xa lạ của đất nước xa xôi, ôm chặt Sầm Khê mà bật khóc rất lâu.
Cuối cùng cô ấy cũng kết hôn với Sầm Khê, cô ấy đã có gia đình của mình.
Từ sau khi kết hôn, An Đông càng ngày càng bận rộn hơn, như được tiêm thêm máu gà, cô ấy hăng hái làm đủ mọi việc. Mỗi ngày không phải lên mạng mua sắm đủ thứ đồ dùng sinh hoạt để lấp đầy căn nhà nhỏ của hai người, chăm chỉ quét dọn vệ sinh, nấu cơm, lại còn tất bật chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Bạch Thạch trấn để lo chuyện kinh doanh.
Tháng trước, khi hai người dọn vào căn nhà nhỏ mà cô ấy và Sầm Khê mua chung, An Đông lại càng bận rộn hơn. Cô ấy gần như lo hết mọi thứ, chẳng để Sầm Khê phải bận tâm chuyện gì.
Nhưng bận rộn tới lui như vậy, hệ quả là: cô ấy bị nắng phơi đen trở lại, mỗi ngày sờ đến quần áo nào thì mặc quần áo đó, về nhà là chỉ kịp ôm Sầm Khê nũng nịu vài câu rồi lăn ra ngủ.
Tính ra thì tháng này, trung bình mỗi tuần hai người chỉ thân mật một lần.
Mỗi tuần một lần, đối với hai người họ mà nói, là một tần suất cực kỳ thấp.
Vài ngày không thân mật, cô ấy lại không chăm chút ngoại hình... Sầm Khê có phải thực sự đã mất hứng thú với cô ấy, nên mới quên tặng quà sinh nhật?
An Đông ngồi thụp xuống trên sofa, nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường phòng ngủ, bần thần một lúc lâu.
Ảnh cưới chụp thực sự đẹp, được chụp ở hòn đảo nhỏ. An Đông nhớ có lần từng mơ thấy khung cảnh đó, tỉnh dậy kể lại cho Sầm Khê nghe cảnh trong mơ. Sau đó Sầm Khê đã dựa theo cảnh trong mơ của cô ấy, cùng cô ấy đến đảo nhỏ chụp ảnh cưới.
An Đông mặc váy cưới ren không tay, còn Sầm Khê thì mặc một chiếc váy dài tay bằng vải sa mỏng. Hai người cùng nhau chạy đến bờ biển, vừa cười vừa hôn nhau...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!