Hơn một tháng qua, An Tú Anh thực sự đã trải qua những ngày tháng gian nan. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi luôn bám theo bà, khiến bà nuốt không trôi, ngủ không yên.
Bà chưa bao giờ nghĩ rằng An Đông sẽ quyết tuyệt rời bỏ mình như vậy, thậm chí tình nguyện chết cũng phải rời khỏi bà.
Bà không hiểu "bệnh tâm lý" mà An Đông nói khác gì với bệnh tâm thần, nhưng giờ đây bà không còn rảnh để quan tâm nữa. Sợ con gái sẽ lại bỏ đi, không bao giờ quay lại, không còn quan tâm bà nữa nên vội vàng lau nước mắt: "Con muốn mẹ đi chữa bệnh, mẹ sẽ đi ngay."
An Đông gật đầu, im lặng cúi nhìn xuống sàn nhà, thần sắc có phần hoảng hốt.
Sầm Khê nắm chặt tay An Đông, nhẹ nhàng v**t v* vai cô ấy, thì thầm: "An An, đừng nghĩ nhiều."
An Đông hồi phục tinh thần, gượng cười với Sầm Khê, rồi quay sang nhìn An Tú Anh. Ánh mắt và giọng nói từ hoang mang chuyển thành kiên định: "Mẹ, con sẽ giúp mẹ chữa bệnh thật tốt. Đồng thời... con cũng sẽ không để mẹ làm tổn thương con, tổn thương người con yêu nữa."
"Nếu mẹ đồng ý, con sẽ đến đón mẹ."
"Đồng ý, mẹ đồng ý." An Tú Anh loạng choạng đứng dậy, liên tục đáp lời, "An Đông à, con nói gì mẹ cũng nghe hết."
Dì Từ từ trong bếp bước ra, cũng nói với An Tú Anh không ít lời khuyên nhủ, kể chuyện bà thời gian này luôn hối hận, cảm thấy thực sự có lỗi với An Đông.
Nghe những điều này, An Đông không có phản ứng gì lớn.
Cô ấy không biết mình nên phản ứng thế nào với việc này.
Cô ấy nghĩ, những gì cô ấy thiếu mẹ, xem như đã trả hết rồi đi?
Sau này cô ấy không muốn bị áy náy tra tấn, càng không muốn làm liên luỵ đến Sầm Khê vô tội.
Cô ấy sẽ tuân thủ nghiêm túc trách nhiệm của một người con, tận tâm phụng dưỡng mẹ, nhưng cô ấy cũng muốn có được lòng tự trọng chân chính của một con người, để yêu thương và sinh sống.
An Đông không nói gì thêm, chỉ cảm ơn dì Từ, trước mắt thanh toán tiền tháng này cho bà ấy, còn cho thêm một ít, để bà những ngày tới chăm sóc An Tú Anh tốt hơn.
"Ăn cơm xong rồi đi." An Tú Anh nhìn cô ấy, khuôn mặt già nua hiện lên một tia hy vọng, thậm chí có chút lấy lòng, rồi nhìn sang Sầm Khê, "Sầm Khê cũng ở lại cùng nhau ăn chút đi."
Thái độ hiện tại của An Tú Anh gần như hèn mọn, so với sự chán ghét trước đây đối với Sầm Khê, quả thực có thể nói là khác nhau như hai người.
Bất kể là sự chán ghét dành cho cô, hay những nỗ lực lấy lòng, thậm chí cả sự kiểm soát đối với An Đông trước đây, rồi bây giờ lại ngoan ngoãn nghe theo, tất cả đều quá mức cực đoan.
Từ góc độ khách quan, Sầm Khê cảm thấy tâm lý của An Tú Anh chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng ít ra, An Tú Anh hiện tại sẵn sàng hợp tác, dù xuất phát từ động cơ gì nữa thì đây cũng là một khởi đầu không tệ.
Hai người không ở lại ăn cơm. An Đông thu dọn vài bộ quần áo, rồi cùng Sầm Khê rời đi.
Bước ra khỏi cổng tòa nhà, ánh nắng ấm áp tràn khắp cõi lòng. Tháng 5 ở Bắc Kinh đã bước vào hạ, nhưng tại vị trí phía bắc của Bạch Thạch trấn, lúc này mới chỉ vừa gặp lại mùa xuân.
Thời tiết đẹp như vậy, An Đông nắm tay Sầm Khê, không nhịn được hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt cảm nhận làn gió đông nam ấm áp, thỏa mãn nói: "Sầm Khê... Cậu xem, nắng thật đẹp."
Sầm Khê "Ừm" một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Dạo gần đây, cô ấy đã hồi phục phần nào, gương mặt cũng không còn gầy gò như trước. Làn da trắng lên đôi chút, khiến hàng chân mày, hàng mi, mái tóc càng thêm đen nổi bật. Lúc này, đứng dưới ánh nắng trong trẻo, mái tóc buộc đuôi ngựa của cô ấy bay lất phất trong gió xuân, tựa như cỏ dại trên cánh đồng đang hấp thu ánh mặt trời, toát ra một nguồn sinh lực mê người.
Sầm Khê đã sớm phát hiện, cô ấy là người rất dễ thỏa mãn —— dù trong tình yêu hay trong cuộc sống, chỉ cần còn một chút hy vọng, một chút ánh nắng, cô ấy liền cảm thấy thoả mãn, sẽ tiếp tục kiên cường sống thật tốt.
"Ừm, nắng thật đẹp." Sầm Khê nắm chặt tay cô ấy, cũng nhìn về phía xa xa.
An Đông vốn là người bản địa chính cống của Bạch Thạch trấn, thích nhất là phơi nắng. Khi được tắm nắng, tâm trạng cô ấy sẽ tốt hơn một chút.
Sầm Khê che dù, đi chậm rì rì theo bên cạnh cô ấy, xem cô ấy bàn bạc với Lâm Đình về việc chuyển đổi hoàn toàn "Siêu thị đồ ăn vặt nhà An" thành cửa hàng đặc sản; rồi lại cùng cô ấy đến chính quyền làm thủ tục đóng dấu; tiếp theo cùng cô ấy đến trại chăn nuôi ở ngoại ô thị trấn tìm mua dê bò...
Sầm Khê đứng ngoài chuồng cố gắng kìm nén cảm giác ghét bỏ, nhìn cô ấy dẫm lên mặt đất thúi hoắc bẩn thỉu, đi vào bên trong, xem xét từng con từng con một rồi nghiêm túc lựa chọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!