Chương 151: Ngoan ngoãn

An Đông thật sự rất ngoan, cũng rất đơn giản.

Được nghe Sầm Khê hứa hẹn rằng sẽ cùng cô ấy về nhà, cô ấy liền cảm thấy hài lòng, hoàn toàn không hỏi thêm gì về chuyện này.

Ban đầu hai người dự định sáng hôm sau sẽ khởi hành ngay, nhưng không ngờ một dự án lớn của Sầm Khê đột nhiên gặp vấn đề, phía khách hàng đưa ra yêu cầu mới, cô phải đến công ty họp khẩn để sửa đổi phương án.

An Đông hôn lên má cô: "Bảo bảo, không sao đâu, mình đưa cậu đi, đợi cậu xử lý xong việc, chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát luôn."

Như vậy thực sự là nhanh nhất.

Vì thế Sầm Khê ngồi trên ghế phụ, suốt đường đều đang nghe cấp dưới báo cáo tình hình hiện tại, An Đông lái xe vừa ổn vừa nhanh, chưa đến mười phút đã tới công ty.

Lại là tòa nhà chọc trời quen thuộc kia, mặc dù là thứ bảy nhưng vẫn có khá nhiều người ra vào.

Khi đến nơi đây, An Đông trong lòng có vài phần yên tâm hơn trước.

Buổi sáng hôm đó người tăng ca khá đông. Khi bước vào thang máy, An Đông theo bản năng nắm tay Sầm Khê, nhẹ nhàng kéo cô đứng về phía sát tường để che chắn.

Những người trong bộ phận Sáng tạo trừ mấy người đi công tác, hầu như đều có mặt đủ, đang vội vàng bật máy tính thì nhìn thấy Giám đốc Sầm vội vàng bước từ bên ngoài vào, tay còn nắm chặt tay một người phụ nữ dáng người cao ráo.

Không khí chợt khựng lại một nhịp, mọi người đều bất giác sững sờ, rồi bắt đầu trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.

Chuyện giám đốc xinh đẹp của Thịnh Mỹ xuất quỹ (comeout) vốn đã là tin tức lớn, mặc dù Zoey sấm rền gió cuốn cố gắng đem chuyện này ép xuống, nhưng những lời bàn tán trong nội bộ vẫn chưa bao giờ chấm dứt.

Nhìn chiều cao và ngoại hình của người phụ nữ này, rõ ràng chính là người đã xuất hiện trong vòng bạn bè của Sầm Khê hôm đó.

Họ trao đổi ánh mắt, rõ ràng tràn ngập nghi vấn —— ngoài việc đặc biệt cao, người phụ nữ này có vẻ cũng không có gì đặc biệt? Dung mạo tạm ổn, quần áo giản dị thoải mái, khí chất cũng không thể gọi là cao cấp, nhìn qua không giống người du học về nước, cũng chẳng giống phú nhị đại hay doanh nhân thành đạt.

Tóm lại là, cảm thấy không liên hệ được với Lynn gọn gàng hay bắt bẻ.

Không cần nghi ngờ, hôm nay diễn đàn nội bộ lại có chủ đề mới.

Daisy phản ứng nhanh nhất, lập tức chào đón: "Giám đốc Lynn, máy tính đã mở sẵn, bảng đen ở bên tay trái."

Cô nàng nói xong, ánh mắt chuyển sang An Đông, nụ cười ngọt ngào: "Chị có cần cà phê không ạ?"

"Cô ấy không thể uống cà phê." Sầm Khê bước không ngừng, nắm tay An Đông đi về phía văn phòng, "Cho cô ấy nước ấm là được, cảm ơn."

"Dạ vâng." Daisy mang nước ấm tới, rất tự giác rút lui ra ngoài, còn đóng cửa văn phòng lại.

Sầm Khê: ......

Cô đến để tăng ca, đâu có tâm trí nghĩ chuyện khác.

Sầm Khê nhanh chóng tải xuống PPT và bảng biểu, lấy USB, chuẩn bị mở cuộc họp ngay.

Quay đầu nhìn thấy An Đông khép chân dài, ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cô vẫn không thể không bước nhanh tới, cúi xuống hôn lên môi An Đông, giọng nhẹ nhàng mà nhanh chóng: "Mình sẽ về nhanh thôi, đợi mình."

An Đông ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm ừm, mình không vội đâu, cậu từ từ làm."

Sầm Khê đi ra ngoài, An Đông nhìn quanh căn văn phòng rộng rãi này, rồi đứng trước cửa sổ kính sát đất trong suốt ngắm nhìn, tưởng tượng hình ảnh Sầm Khê mỗi ngày đứng ở đây.

Nghĩ đến chuyện cả hai vẫn chưa ăn sáng, An Đông gọi một phần cơm hộp. Khi ra ngoài lấy đồ, đi ngang qua phòng họp, cô ấy không nhịn được mà liếc vào bên trong qua tấm kính pha lê, ánh mắt dừng lại nơi Sầm Khê.

Dù không nghe được âm thanh, nhưng cô ấy vẫn có thể thấy rõ tình hình trong phòng họp.

Sầm Khê khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nhìn cấp dưới trên bục thuyết trình khoa tay múa chân trước bảng trắng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cầm bút laser chỉ vào dòng quảng cáo trên bảng trắng, vẻ mặt nghiêm túc nói điều gì đó.

An Đông nhịn không được lại nhìn thêm một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!