Chương 150: Dục vọng

Hơi thở ấm áp của Anh Đông quanh quẩn bên tai Sầm Khê, giọng nói trầm ấm như rượu vang đỏ muốn say lòng người.

Sầm Khê đương nhiên hiểu mình bị trêu chọc, gương mặt ửng đỏ, nghiêng đầu cắn nhẹ vào cằm An Đông.

An Đông thuận thế ôm lấy mặt cô, bàn tay thô ráp ấm áp v**t v* cằm Sầm Khê, cúi đầu thân mật cọ cọ vào đầu mũi cô, rồi hôn lên đôi môi mỏng mềm mại.

Hai người hơi thở dây dưa âu yếm bên nhau.

An Đông vừa ôm vừa kéo chăn, nhẹ nhàng đắp kín cả hai người. Trong bóng tối mịt mùng, cô ấy vén vạt áo Sầm Khê lên, mỗi tay nắm lấy một bên mềm mại.

Sầm Khê hơi run lên, tiếng rên khẽ lướt qua không khí, cảm nhận An Đông cúi đầu xuống, đ** l*** **t *t nhẹ nhàng, như dê con mải mê m*t lấy n** m*m m** ấy, những lọn tóc mềm rũ xuống lướt qua từng khoảng da thịt nhạy cảm.

Cô như thể tập trung toàn bộ ý thức vào một điểm, không tự giác ôm chặt vai An Đông.

An Đông dường như thật sự có một chút chấp niệm với nơi này của cô.

"Bảo bảo..." Một hồi lâu, An Đông mới chui ra, áp sát vào người Sầm Khê, đôi môi no đủ ướt át ửng hồng, cọ lên môi cô, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sầm Khê bảo bảo, cậu ngọt quá..."

An Đông chỉ là trông có vẻ ngượng ngùng, nhưng thực ra lại rất biết cách làm nũng và dụ người. Trên môi cô ấy dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của Sầm Khê. Sầm Khê hơi nhíu mày, có chút không chịu nổi, khẽ đưa tay lên chặn môi cô ấy lại. Thấy vậy, An Đông liền ngoan ngoãn dừng lại.

Sầm Khê nhìn An Đông. Cô ấy nằm trong ánh nắng sớm ấm áp, tóc đen hơi rối, được ánh sáng phác họa nên hình dáng mềm mại, đôi mắt đen trắng phân minh ánh lên ý cười rạng rỡ, chứa đựng tình yêu không chút che giấu.

Tim Sầm Khê lập tức mềm nhũn, buông tay che miệng An Đông, sờ lên mái tóc đen mềm mại của cô ấy, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, hôm qua mình hơi cao hứng, không cẩn thận uống nhiều quá."

Ký ức của ngày hôm qua mơ hồ rời rạc, cô chỉ nhớ vài đoạn vụn vặt — như chiếc sofa ướt đẫm, lòng bàn tay An Đông có những vết chai mỏng, và cả giấc mơ từ rất lâu về trước...

Hôm qua cô như chỉ làm một lúc với An Đông, rồi hôn mê đi, còn mơ thấy cái giấc mơ điên cuồng đó.

Khi đó cô rất nhớ An Đông, thường xuyên uống đến bất tỉnh nhân sự, sau đó trong mơ cùng An Đông hưởng thụ vui thích, quấn lấy An Đông mà khao khát...

An Đông áp vào cổ cô, thỏa mãn nói: "Bảo bảo, mình thích dáng vẻ lúc say của cậu."

Vừa chủ động, vừa quyến rũ đến mê người.

Sầm Khê sững người vài giây, ký ức từng chút quay về —— cuối cùng cũng nhận ra... chuyện tối qua không phải là mơ.

Tức giận lên, cô mặc kệ không thèm để ý An Đông hai tiếng đồng hồ.

Thời gian sau đó, An Đông tiếp tục đi gặp bác sĩ tư vấn hai lần nữa. Bác sĩ Tôn nói tình trạng của cô ấy đã tốt hơn trước khá nhiều, có thể tạm thời ngừng sử dụng thuốc chống lo âu, đồng thời cũng dần dần có thể trở lại với công việc và cuộc sống thường ngày.

Tuy vậy, việc trị liệu tâm lý vẫn cần tiếp tục, và thuốc chống trầm cảm thì không thể ngừng ngay, để phòng ngừa bệnh tái phát về sau.

Nhờ thể trạng được rèn luyện sau nhiều năm bôn ba, cộng thêm chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt do Sầm Khê tự tay chuẩn bị cho cô ấy, sức khỏe của An Đông gần như đã hồi phục như trước. Vấn đề tim đập nhanh cũng đã cải thiện rõ rệt, còn Tiểu Bạch thì cũng đã kết thúc công việc tạm thời.

Cửa hàng đồ ăn vặt mà cô mở ở khu Tam Hoàn Bắc Kinh bắt đầu có danh tiếng, An Đông dự định quay lại Bạch Thạch trấn một chuyến để sắp xếp lại việc kinh doanh cũ, đồng thời chuẩn bị cho kế hoạch mở cửa hàng mới.

Thực ra Sầm Khê không muốn An Đông về —— cô ấy vừa mới khỏe, dù là thể chất hay tinh thần, đều không thể chịu đựng quá nhiều mệt mỏi và k*ch th*ch.

"Mình sẽ không làm mình quá mệt mỏi." An Đông ngồi trên giường ôm eo Sầm Khê, mắt mong mỏi nhìn cô, hướng cô bảo đảm: "Bảo bảo, mình không thể mãi trốn sau lưng cậu được."

Sầm Khê vẫn chưa nói gì, nhưng cô ấy biết, An Tú Anh bên kia, đều do Sầm Khê trông nom.

Lương của dì Từ chắc chắn cũng do Sầm Khê chi trả.

Cô ấy núp dưới cánh chim của Sầm Khê đã quá lâu rồi.

Cánh chim của Sầm Khê tuy ấm áp mềm mại, nhưng cô ấy không thể để Sầm Khê luôn bảo vệ mình.

Sầm Khê từng nói, cô thích những người mạnh mẽ và hoàn hảo. An Đông cũng hy vọng một ngày nào đó mình có thể trở thành người như vậy, để khi Sầm Khê mỏi mệt cũng có thể dựa vào cô ấy mà nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!