"Ây, kia không phải Sầm đại học bá sao?"
Sầm Khê nhíu mày nhẹ, ngẩng đầu nhìn qua.
Bên đối diện quầy bánh kẹo, An Đông đang đứng cùng một anh chàng hơi mập, người đàn ông kẹp cặp công văn, mặc quần âu và áo khoác vải nỉ chỉn chu, trông như một công chức huyện lị nào đó, đang làm bộ ra dáng vẫy tay chào cô.
Người này là ai vậy?
Có vẻ quen quen, có lẽ là bạn cùng lớp hồi cấp ba, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Sầm Khê không thể nhớ nổi tên.
Chưa kịp đợi cô nói gì, người đàn ông kia đã kéo An Đông lại gần: "Sầm đại học bá, cậu chưa về lại Bắc Kinh à?"
Sầm Khê ôm cánh tay, liếc nhìn anh ta, thản nhiên đáp: "Nghỉ phép."
... Vẫn không nhớ anh ta là ai.
Nhưng cũng không sao cả.
"Cửa hiệu này... Đáng tiếc thật." Trương Lỗi nhìn vào trong, thở dài: "Hồi cấp hai, mình còn thường xuyên đến mua sách đây. Giờ thì... ai ngờ... đáng tiếc quá."
An Đông cúi đầu nhìn đôi giày của mình. Cô ấy không dám ngẩng lên nhìn Sầm Khê, căng thẳng đến mức lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Cô ấy cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.
Sầm Khê lười biếng "ừm" một tiếng, cúi xuống chỉ một quyển sách trên mặt đất, bảo Tiểu Gia lấy đặt lên bàn, cũng không định phản ứng gì thêm với đối phương.
Trường Lỗi tự động tiếp tục: "Lát nữa bọn mình định đi ăn lẩu cùng nhau, quán mới mở bên cạnh trạm xăng phố Nam, nghe nói vị khá ngon."
Sầm Khê: "Ừ."
An Đông, vốn đang đứng bên cạnh im lặng, đột nhiên ngẩng đầu: "À... đúng rồi, Trương Lỗi đến chúc mừng khai trương cho mình, mình đương nhiên phải mời cậu ấy ăn một bữa."
Sầm Khê nâng lông mày dài, ôm cánh tay nói: "Ừ, ăn vui vẻ."
An Đông ngượng ngùng thu hồi ánh mắt: "Thế... tạm biệt."
Cô ấy quay người trước, bước nhanh về phía chỗ đậu xe.
Trương Lỗi vẫy tay: "Sầm học bá, hẹn gặp lại!"
Rồi quay đầu đuổi theo An Đông, chạy chưa được mấy bước đã thở hổn hển: "Ê! An Đông, cậu sao vậy? Đi nhanh thế làm gì?"
An Đông kéo cửa phụ lái ngồi vào, thở mạnh một hơi, cười cười: "Không có gì. Cũng không còn sớm, nhanh lên đi ăn thôi."
Trương Lỗi lập tức khởi động xe: "Được, cậu quyết định."
An Đông lấy điện thoại ra khỏi túi, vốn định gọi cho trưởng ca siêu thị phố Nam, nhờ chuẩn bị hai chai rượu ngon mang đến quán lẩu, lại phát hiện WeChat có tin nhắn mới.
Sầm Khê: [Không vội, sửa sang lại không sai biệt lắm.]
An Đông mở to hai mắt.
Nhìn thời gian, chính là lúc nhân viên cửa hàng gọi cô ấy rời đi, Sầm Khê mới trả lời.
An Đông nắm chặt điện thoại, muốn trả lời gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Đợi hai người kia đi được một lúc, Sầm Khê mới nhớ ra người đàn ông đó là ai.
Có vẻ tên là "cái gì Lỗi", họ gì cô cũng quên mất rồi, chỉ mơ hồ nhớ người này hồi học còn khá năng động, rất thích làm mối quan hệ xã giao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!