Chương 13: Ẩm ướt

Hôm đó, Sầm Khê đã uống say. Cô phải mất rất nhiều sức lực mới có thể miễn cưỡng tha thứ cho chính mình, tha thứ vì tửu lượng kém, tha thứ vì đã không kiểm soát được bản thân ở Bạch Thạch trấn, và càng phải tha thứ vì lúc say lại đối mặt với An Đông trong tình trạng như thế.

Nhưng vừa rồi... tại sao thế này chứ?

Trong tình huống tỉnh táo, chỉ trong giây lát ngắn ngủi kia, cô đã hoa mắt say mê, lý trí thất thủ...

Lần này, cô thực sự không thể tha thứ cho bản thân.

Nhìn gương mặt lạnh như băng giá của cô, An Đông trong lòng thấy bực bội muốn chết... sao cô ấy lại thế này, như thế nào vừa gặp Sầm Khê đã phạm lỗi ngay.

Sầm Khê chắc chắn bị đụng đau, tức giận cũng là đương nhiên.

"Thật xin lỗi, mình không cẩn thận..." Cô ấy cẩn thận nói, "Cậu không sao chứ?"

An Đông còn định nói có thể giúp Sầm Khê xem lưng có bị thương không, nhưng lại cảm thấy hơi quá đáng, đành phải nhịn lời chưa nói xuống.

Sầm Khê vốn gầy gò lại trắng bệch, cả người giống như khối ngọc dễ vỡ, va vào kệ sách như vậy chắc chắn sẽ để lại vết tích.

Sáng hôm đó, An Đông hoảng loạn lắm, cũng để ý thấy trên cổ tay trắng nõn của Sầm Khê có một vòng tím nhạt.

Đó là dấu vết mà cô ấy nắm chặt cổ tay Sầm Khê để lại.

Lúc này liên tưởng đến chuyện ấy, có vẻ không thích hợp lắm.

Thấy Sầm Khê tỏ vẻ không có ý định phản ứng gì, An Đông cũng chỉ biết thức thời tự kiềm chế mà tiếp tục tự chọn sách.

An Đông nhanh chóng liếc nhìn một vòng sách tham khảo xung quanh, văn học nước ngoài, đột nhiên ở tầng trên cùng của kệ sách thấy một cái tên quen thuộc

- Agatha.

Cô ấy từng thấy Sầm Khê đọc cuốn "Không ai còn sống" do chính là tác giả này viết.

Chiều cao này người bình thường đều không để ý tới, nhưng An Đông rất cao, cô ấy nhẹ nhàng duỗi tay lấy cuốn "Án mạng Roger" xuống, quay người nói với Sầm Khê: "Cuốn này được không?"

Sầm Khê bình phục hơi thở một chút, quay đầu nhìn cuốn sách trong tay cô ấy với vẻ mặt vô cảm.

Không nghĩ tới An Đông lại thích đọc thể loại này.

Cô tưởng rằng An Đông sẽ tìm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình gì đó.

Không phải cô coi thường phẩm vị của An Đông đâu, thời cấp ba, An Đông trong ấn tượng của cô thiên về các môn tự nhiên, ngữ văn luôn thấp hơn điểm trung bình một chút, nhưng toán học lại thực sự không tệ, thường xuyên giải được những bài siêu khó, được thầy toán khen ngợi trước mặt mọi người.

Còn về sách ngoài giờ học, An Đông dường như cơ bản không đọc, thỉnh thoảng đọc cũng chỉ là mượn những cuốn tạp chí thanh xuân người khác mua.

Những mảnh ký ức nhỏ ấy giống như dòng nước sông lặng lẽ chảy dưới lớp băng mùa hạ, Sầm Khê tưởng mình đã quên, hoặc là không nhớ rõ, nhưng nhìn kỹ qua lớp băng hồi ức ấy, vẫn có thể thấy rõ những khoảnh khắc thoáng qua năm nào.

Có lẽ... tất cả là nhờ vào "sự kiện laptop" gây ra.

Nếu không, làm sao cô lại ngẫu nhiên chú ý đến An Đông chứ.

Đôi mắt đen trắng phân minh của An Đông lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô, kiên nhẫn chờ câu trả lời.

"Được." Sầm Khê nhìn An Đông một cái, bước về phía quầy thu ngân.

An Đông vẫn đi theo sau cô, chỉ là cách xa hơn lúc nãy một chút. Cuốn "Án mạng Roger" trong tay được bao một lớp giấy nilon, nhưng nhìn cũng không sạch sẽ mấy, có lẽ đã để ở đây mấy năm rồi, mặt trên đã tích một lớp bụi.

An Đông nhìn dáng đi của Sầm Khê, nhìn mái tóc thẳng của cô, cùng chiếc áo khoác len nhẹ nhàng tung bay, ngón tay nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên bìa sách.

"Tạp chí không cần sao?" Đi đến trước quầy, Sầm Khê đột nhiên giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!